An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân08-10-2025 19:24:49
Quân Mặc Diệp vội vàng di chuyển thân thể, nhường chỗ cho Tần Vương nằm.
Tô Hàm Sơ nhấc người lên cúi người xuống, bắt đầu lấy đồ trong tay nải ra, áo choàng rộng thùng thình che khuất cả nàng và tay nải.
Nhờ sự che chắn đó, nàng lén lấy ra một chiếc khăn tay gói một ít đường trắng từ trong không gian, thứ này là do nàng vét được từ trong kho của Vương phủ.
Sau đó, nàng lại lấy ra một cái bát đã mua lúc ban ngày, rồi đưa tất cả cho Quân Mặc Diệp.
"Quân Mặc Diệp, đây là bát ta mua ban ngày, chàng với phụ thân pha đường vào nước uống một chút đi."
Quân Mặc Diệp nhận lấy nhìn, quả nhiên là đường trắng, vội vàng cất kỹ.
Tô Hàm Sơ cũng lấy màn thầu đã mua ban ngày đưa cho hắn hai cái.
"Ta mang theo đám Bình Nhi ra ngoài, xem xem có thể tìm được gì để ăn không."
Sau đó, nàng chia màn thầu cho mấy người Bình Nhi, mỗi người một cái.
"Bình Nhi, bây giờ chúng ta ra ngoài tìm đồ ăn, rồi tìm một ít củi khô để nhóm lửa, thời tiết vào đông lạnh giá, đêm khuya không có lửa sợ là không chịu được."
Mấy người Thôi ma ma cầm màn thầu đứng dậy theo Tô Hàm Sơ.
"Thiếu phu nhân, bọn ta cũng đi."
Lưu quản gia cũng đứng dậy nói với Trần Ôn Kiều.
"Phu nhân, ta với A Sơn đi xem có tìm được chút thịt rừng nào không."
Mấy người hẹn nhau tập hợp ở cửa miếu.
Rồi tản ra mỗi người một hướng để tìm đồ ăn, rõ ràng là không thể đi cùng nhau, nếu đi cùng nhau thì còn tìm đồ ăn thế nào được nữa.
Tô Hàm Sơ vừa đi vừa lén lút ăn đùi gà, chà, không gian này đúng là tiện lợi, đùi gà này còn chưa nguội, sau khi giải quyết xong chiếc đùi gà, nàng lại uống thêm chút nước, rồi tiếp tục đi thêm một đoạn đường khá xa.
Đột nhiên dưới chân giẫm phải một thứ hơi cứng, Tô Hàm Sơ vội vàng cúi người nhặt lên, nhờ ánh sáng mờ mờ, nhìn kỹ thứ này hình như là hạt dẻ rừng.
Lại nhìn bên cạnh thấy có một cái vỏ đầy gai bên ngoài, chính là nó.
Vội vàng lau lên y phục, cắn nát một hạt, ừm, vẫn còn ngon, có thể ăn.
Thế là nàng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt từng hạt dẻ lên, thứ này lát nữa nướng chín khẳng định sẽ rất thơm, nếu như nhặt được nhiều, còn có thể nướng chín để mai đi đường ăn, nàng còn cất một phần vào trong không gian dự trữ.
Tô Hàm Sơ đang nhặt đến hăng say.
Bỗng nhiên có mấy người tiến lại gần, nàng còn tưởng cũng là người đến nhặt đồ, nên không để ý, dù sao đồ trong núi này, ai cũng có thể nhặt.
Nhưng lại thấy mấy người kia càng ngày càng gần mình, hơn nữa đều là nam tử, vây quanh nàng thành một vòng tròn.
Tô Hàm Sơ nhét hạt dẻ vào tay áo mình, thực chất là bỏ vào không gian.
"Các vị, có chuyện gì không?"
Mấy người kia từ từ tới gần Tô Hàm Sơ.
Một người trong số đó mở miệng nói.
"Tô tiểu thư, nghe nói ngươi với Thế tử còn chưa kịp động phòng đã bị lưu đày, không bằng để chúng ta giúp ngươi trở thành một nữ nhân đủ tư cách đi."
Nói rồi liền đưa tay tới bắt Tô Hàm Sơ.
Trong mắt Tô Hàm Sơ lóe lên một tia hung ác, thật đúng là không có ý định để mình được nhàn rỗi một lát nào.
Nàng nắm lấy cổ tay của một bàn tay heo đang vươn ra, dùng sức bẻ mạnh, đồng thời đá một cước tới.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cùng với âm thanh xương bị trật khớp, người đầu tiên tiếp cận Tô Hàm Sơ đã bị hất văng ra ngoài.
Mấy người khác thấy thế liếc mắt nhìn nhau.
"Cùng lên, hôm nay nhất định phải nếm thử mùi vị của Tô gia tiểu thư, đằng nào trên đường lưu đày cũng chưa biết sống được mấy ngày."
Sắc mặt Tô Hàm Sơ lạnh lẽo, trong ánh mắt lộ ra sát khí, đáng tiếc hiện tại nàng vẫn chưa thể giết người, nơi này bất cứ lúc nào cũng có người tới, nếu dẫn dụ đám sai nha tới, bản thân nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, chủ yếu là không thể liên lụy đến người nhà.
Đối mặt với mấy người đang vây công, Tô Hàm Sơ tung ra một cú đá song phi đẹp mắt đá bay hai tên, sau đó cúi người né tránh một bàn tay heo, đồng thời tung một cước vào hạ bộ của tên đó.
Trong rừng vang lên một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Tô Hàm Sơ toàn chọn chỗ yếu hại của con người mà ra tay, chẳng mấy chốc đám người kia đã bị đánh nằm sấp trên mặt đất.