An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân08-10-2025 19:24:33
Rồi hắn với tay kéo nhẹ ống tay áo của Tô Hàm Sơ.
"Nàng cũng đừng so đo với Tư Vũ nữa, nếu nàng không thích, sau này cứ coi như nàng ta không tồn tại là được, hôn sự của chúng ta là do thánh chỉ ban, chuyện hoà ly này về sau đừng nói nữa."
Tô Hàm Sơ nghe vậy im lặng không nói gì, tiếp đó trên đường đi, ngoài những ánh mắt không thiện ý thỉnh thoảng xuất hiện trong đám đông ra thì cũng không gặp phải vấn đề gì khác.
Đi bộ ba canh giờ mới ra khỏi hoàng thành, đến đình tiễn biệt cách Hoàng Thành mười dặm, ở đây người thân bạn bè bị lưu đày có thể đến tiễn đưa, sẽ tặng một ít tiền bạc, đồ ăn mặc các thứ.
Nha sai cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, dù sao tiền bạc trên đường lưu đày phần lớn đều sẽ chảy vào túi của họ.
"Nghỉ ngơi ở đây nửa canh giờ, tiếp tục lên đường."
Tô Hàm Sơ từ xa đã nhìn thấy phụ mẫu mình ở dưới gốc cây phía xa, còn có nhị phòng và tam phòng Tô gia, nàng đã chiếm lấy thân xác của nguyên chủ đương nhiên là phải hiếu thuận thay cho nàng ấy, hy vọng có thể hòa thuận với phụ mẫu Tô gia hơn một chút.
"Quân Mặc Diệp, ta đi sang phía phụ mẫu ta một chút."
Nói xong không cần biết Quân Mặc Diệp có đồng ý hay không, bèn nhanh chóng chạy về phía Tô gia.
Phía Tô gia đang cãi nhau.
Chỉ thấy nhị phòng Tô gia, nhị thẩm Tô Dương thị đang tức giận phàn nàn.
"Kiếp trước không biết đã làm điều ác gì mà lại gả vào nhà các người, không được hưởng phúc cũng thôi đi, lại còn bị liên lụy phải đi lưu đày, tại sao việc sai trái của đại ca mà chúng ta lại phải chịu tội?"
Tô Lập Xuyên đen mặt, nhưng ông ấy lại không tiện so đo với một nữ nhân, cộng thêm việc bị đánh đòn, trên người đang bôi thuốc, đang dựa nửa người vào gốc cây.
Ngược lại, mẫu thân của Tô Hàm Sơ là Vệ Phù Dung lạnh lùng lên tiếng: "Nhị đệ muội, chúng ta là người một nhà, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia, bây giờ muội nói những lời này, quả thực hơi làm tổn thương người khác."
Tô Dương thị nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt khinh thường, trên mặt không còn chút tôn trọng đối với Tô đại phu nhân như trước đây.
"Ôi chao, đại tẩu, lời này ta không đồng ý, cái gì gọi là cùng hưởng cùng chịu, khi Tô gia này trong thời kỳ huy hoàng, được hưởng vinh hoa phú quý đều là đại ca, còn nhị phòng bọn ta có được gì đâu chứ, có phúc thì không nghĩ tới, lại còn chịu không ít khổ sở!"
Tô Hàm Sơ nghe những lời này thì cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, dựa theo ký ức của nguyên chủ, Nhị phu nhân Tô gia này thường ngày vơ vét không ít đồ đạc ở nhà mẫu thân nàng, còn miệng cứ gọi đại tẩu nghe rất kính trọng, Tô gia vừa gặp chút khó khăn thì bắt đầu nhảy dựng lên ngay.
"Lời của nhị thẩm không sợ làm hại lưỡi mình sao, tự mình tự hỏi lương tâm xem, có thực sự không được hưởng chút lợi ích nào không? Quần áo trên người bà không phải là vải tốt lấy từ mẫu thân ta sao?
Quần áo của Tô Thiên Dung, Tô Viễn Trình cũng là mẫu thân sai người may, chức quan của nhị thúc trước đây cũng là nhờ danh tiếng của phụ thân ta đúng không? Bây giờ trong nhà xảy ra chuyện thì trở mặt không nhận người? Mà còn có thể nói ra một cách không biết xấu hổ như vậy, da mặt của nhị thẩm có lẽ còn dày hơn cả tường thành hoàng cung!"
Tô Dương thị không ngờ Tô Hàm Sơ vừa đến đã nói chuyện sắc bén như vậy, trong chốc lát vừa tức vừa giận.
"Trưởng bối đang nói chuyện, một hài tử như ngươi cướp lời làm gì? Quả nhiên là ở biên cảnh lâu năm, đúng là thô lỗ..."
Ôi chao, đúng là thúc thì nhịn được, còn thẩm thì không được, Tô Hàm Sơ khẽ cười một tiếng.
"Ha! Nghe lời của nhị thẩm có vẻ khinh thường những tướng sĩ đóng giữ biên cương, không có những tướng sĩ biên cương này, nhị thẩm lấy đâu ra được ăn ngon mặc đẹp trong hoàng cung nhiều năm như vậy?"