An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân08-10-2025 19:25:43
Tô Hàm Sơ thay băng vệ sinh xong, lại đi xuống bờ sông rửa tay. Quay lại lấy từ trong bao tải ra nửa bao gạo, bảo Quân Mặc Diệp đổ gạo vào nước sôi đang sùng sục.
Bình Nhi rửa sạch khoai lang trở về. Tô Hàm Sơ bảo nàng ấy cho khoai lang đã rửa sạch vào nồi. Khoai lang nấu chín, dùng muỗng nghiền nát, trời càng lúc càng sáng, mùi thơm ngào ngạt của cháo khoai lang đã đánh thức mọi người.
Tô Hàm Sơ lấy ra một cái bát lớn, bảo Quân Mặc Diệp múc đầy một bát, hai người mang đi cho Vưu sai dịch. Cái bát lớn là bát canh Tô Hàm Sơ lấy ra, cuối cùng mỗi tên sai dịch trong nhóm của nàng cũng được chia hơn nửa bát cháo.
Sau đó, mỗi người Quân gia cũng được chia hơn nửa bát cháo khoai lang.
Những người ở xa nhìn Quân gia ăn uống đều thèm đến chảy nước miếng, nhưng chỉ có thể nhìn mà ngứa mắt, ngứa miệng.
Vưu sai dịch thấy Quân gia mỗi lần có gì ăn đều biếu cho mình một phần, hơn nữa lính trông giữ bọn họ cũng có phần, nên đối với Quân gia cũng khoan dung hơn nhiều, còn đợi Quân gia thu dọn xong mới gọi xuất phát.
Thành gia thấy vì Quân gia mà trì hoãn một chút thời gian. Rõ ràng các nhóm khác đã đi rồi, chỉ có Quân gia và Trần gia là đi cuối cùng. Hơn nữa đồ ăn của Quân gia không hề chia cho Trần gia, người Trần gia đều tức giận trong lòng.
Quân Mặc Diệp biết Tô Hàm Sơ trân quý cái tay nải ấy, mấy ngày nay đều tự mình đeo, nhưng đi được một lúc thì thấy bước chân Tô Hàm Sơ chậm lại, rõ ràng là không còn sức, nên hắn giao tay nải cho Bình Nhi. Dặn dò Bình Nhi không được để bất cứ ai chạm vào. Sau đó mới cởi áo choàng của mình khoác lên người Tô Hàm Sơ, rồi quỳ xuống trước mặt nàng.
"Lên đây, ta cõng nàng."
Nàng quả thật là không đi nổi nữa, thân thể vẫn còn quá yếu nhưng cũng không tiện để Quân Mặc Diệp cõng.
"Ta vẫn còn đi được."
Quân Mặc Diệp ôm lấy chân nàng, cõng nàng lên lưng. Tô Hàm Sơ vội vàng ôm lấy cổ hắn. Có chút ngượng ngùng dựa vào lưng hắn.
"Ta sợ vết thương trên lưng chàng chưa lành hẳn."
Quân Mặc Diệp cõng nàng đi từng bước từng bước.
"Vết thương đã đóng vảy đã rụng rồi, sẽ không sao đâu, cứ yên tâm mà dựa vào."
Tô Hàm Sơ nghe vậy bèn kéo áo choàng lại, để cả hai người đều được che chắn.
"A."
Trần Tư Vũ ở xa thấy Quân Mặc Diệp lại cõng Tô Hàm Sơ, nghiến răng muốn đuổi theo. Nhưng bị Trần Phương thị giữ lấy tay.
"Tư Vũ, trong lòng hắn không có con, đừng có tự chuốc lấy nhục nữa."
Trần Tư Vũ nghe vậy trong lòng một trận bất an, tức giận mở miệng.
"Sao lại thế được? Sao biểu ca lại đối xử với con như vậy? Chúng con đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ."
Nói xong, khóe mắt đỏ lên, nước mắt lại tủi thân rơi xuống.
Trần Phương thị thấy nữ nhi mình khóc, trong lòng đau xót. Thì thầm nói.
"Quân Mặc Diệp không biết tốt xấu thì thôi, con cũng đừng buồn, nhà chúng ta đang nghĩ cách khác, chưa chắc con không gả cho hắn lại là điều tốt."