Chương 35

Tịch Biên Lưu Đày: Ta Vét Sạch Vương Phủ Kiếm Bộn Tiền

An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân 08-10-2025 19:25:48

Quả nhiên thiếu phu nhân nói đúng, chỉ có mẫu thân đứng lên thì mới có thể bảo vệ con mình. Gieo đâu gặt đấy, sống sót mới là quan trọng. Người Đào gia và Phương gia thấy bánh bao không còn, tiếp tục làm loạn cũng sợ sai dịch can thiệp, bèn mắng chửi bỏ đi. "Hừ, con tiện nhân, ngươi chờ đấy, có một ngày ta bắt ngươi nôn hết những gì đã ăn vào ra..." Xuân Đào và Thu Quỳ ôm con mình, cho hài tử uống chút nước, thấy không ai để ý tới bên này nữa, mới dắt hài tử đi khập khiễng về phía Tô Hàm Sơ. "Thiếu phu nhân, cám ơn người hôm qua đã mắng cho bọn ta tỉnh ngộ." Tô Hàm Sơ thấy trên mu bàn tay và mặt của hai người đều có vết bầm tím, nhắc nhở một câu. "Chỉ là lời nói qua loa thôi, cũng là các ngươi tự mình nghe được, con đường này còn xa lắm! Các ngươi không chỉ phải bảo vệ con cái, mà còn phải bảo toàn chính mình, hài tử phải có mẫu thân thì mới có thể sống sót." Hai người nghe vậy vội vàng gật đầu. "Vâng, cảm ơn thiếu phu nhân nhắc nhở." Rồi lại nhìn Tô Hàm Sơ. "Thiếu phu nhân, bọn ta có thể ở bên cạnh Quân gia không? Bịn ta sẽ cách xa các người, sẽ không gây phiền phức cho các người." Tô Hàm Sơ nhìn về phía Quân Mặc Diệp. Ánh mắt mang theo vài phần chất vấn. Quân Mặc Diệp vuốt ve mái tóc nàng, mở miệng nói: "Đều nghe theo nàng, yên tâm, có ta ở đây, nếu thật sự có kẻ nào không biết trời cao đất rộng gây chuyện, cũng không cần sợ." Tô Hàm Sơ gật đầu với Xuân Đào và Thu Quỳ. Hai người một mặt biết ơn mà cảm tạ. Cũng sợ gây phiền toái cho Tô Hàm Sơ, nên đi đến một chỗ cách Quân gia khá xa ngồi nghỉ ngơi. Tô Hàm Sơ vô tình nhìn thấy, sau khi hai người ngồi xuống. Hai hài tử từ trong lòng mình lấy ra thứ gì đó, nhét vào tay mẫu thân mình. Xuân Đào và Thu Quỳ đưa tay lau nước mắt. Tô Hàm Sơ đương nhiên đoán được, đó hẳn là bánh bao mà hai đứa giấu đi. Trong lòng nàng có một tia xúc động. Quả nhiên trên đời này tình mẫu tử dễ dàng khiến người ta xúc động nhất. Nàng cho tay vào trong áo choàng, lấy từ không gian ra một tờ giấy dầu, lấy ra một ít thuốc trị bong gân, đặt lên giấy dầu, rồi bảo Bình Nhi mang đi cho hai người. Một giờ sau, tiếp tục lên đường, Tô Hàm Sơ lại uống một viên thuốc giảm đau, tiếp tục đi đường, vốn Quân Mặc Diệp muốn cõng nàng, nhưng Tô Hàm Sơ lại nhất quyết tự đi. Quân Mặc Diệp thấy nàng nhất quyết như vậy, đành phải nắm chặt tay nhỏ của nàng, kéo nàng từng bước từng bước đi, luôn quan sát tình trạng của nàng. May mắn hôm nay khá tốt, khi trời tối dần, bọn họ đã đến được một thị trấn nhỏ. Sai dịch chọn một quán trọ để nghỉ ngơi. Tô Hàm Sơ đưa tiền, bảo tiểu nhị lấy hai phòng lớn sát nhau, lại gọi thêm một ít đồ ăn, bảo tiểu nhị mang lên phòng, đương nhiên, tiểu nhị biết bọn họ bị lưu đày, giá cả cũng tính rất cao, Tô Hàm Sơ có rất nhiều vàng bạc châu báu trong không gian, nào có để ý đến chút tiền bạc này.