An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân08-10-2025 19:26:30
Trần Tư Vũ là người lao đến đầu tiên, lần này, nàng ta mang theo nhiều người như vậy, còn biểu ca thì đã ra ngoài, nhất định phải đánh chết Tô Hàm Sơ.
Ánh mắt Tô Hàm Sơ lạnh lùng, việc không thể giết người đúng là phiền phức, nàng né gậy gỗ của Trần Tư Vũ, tung một cú đá vào cằm của Trần Tư Vũ, đồng thời vung gậy gỗ trên tay đánh vào eo Trần Phương thị...
Một người biết võ đối phó với đám người không biết võ, quả thực dễ như trở bàn tay.
Tiếng la hét vang lên khắp hang động.
"Á..."
"Á..."
"Đều đi lên đánh hết đi..."
"Đúng là lũ vô dụng!"
Tô Hàm Sơ giật lấy cây gậy gỗ từ một người của Trần gia, khiến người đó theo đà ngã nhào về phía trước.
Tô Hàm Sơ cười lạnh một tiếng.
"Chỉ là một lũ hề nhảy nhót."
Ngay sau đó nàng nhảy vọt lên, đôi chân lướt qua đâu, người của Trần gia đều ngã xuống đất.
Người của Trần gia nằm la liệt.
Trần Phương thị chống nửa người lên, bàn tay run rẩy chỉ vào nàng.
"Tô Hàm Sơ, ngươi dám đánh trưởng bối? Ngươi là nữ nhân đanh đá không có giáo dục!"
Trần Tư Vũ định mở miệng mắng Tô Hàm Sơ, nhưng lại nhận ra hàm dưới của mình không thể khép lại.
"A..."
Tô Hàm Sơ nhìn bọn họ với vẻ chế nhạo, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng như băng, tay kéo lê cây gậy gỗ bước từng bước đến gần Trần Phương thị.
Tiếng cây gậy cọ vào đất vang lên.
"Cộp... cộp... cộp..."
Mỗi tiếng vang như đánh thẳng vào tim mọi người.
Sắc mặt Trần Phương thị lộ rõ vẻ hoảng sợ.
"Tô Hàm Sơ, ngươi muốn làm gì? Ta là cửu mẫu của Quân Mặc Diệp, ngươi đánh trưởng bối là bất hiếu..."
Tô Hàm Sơ chậm rãi ngồi xổm trước mặt bà ta.
"Trần phu nhân, ta họ Tô, cho dù đã gả vào Quân gia, trưởng bối của ta hoặc là người ở Tô gia hoặc là người ở Quân gia, bà là cái thứ gì mà dám xưng trưởng bối trước mặt ta, cũng không tự nhìn lại bản thân xem mình có dáng vẻ của một trưởng bối không à?"
Ánh mắt lạnh như băng của Tô Hàm Sơ khiến Trần Phương thị không khỏi run rẩy.
"Ngươi, ngươi bất hiếu với trưởng bối sẽ bị báo ứng!"
Tô Hàm Sơ bật cười lạnh, đứng lên, tung một cú đá vào ngực bà ta.
Ngay sau đó cô từ từ tiến về phía Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ sợ hãi lùi dần về phía sau từng chút một.
"A..."
Nhưng lại không thốt lên được lời nào.
Tô Hàm Sơ ngồi xổm xuống, từ trong tay áo trượt ra một con dao găm.
Nàng dùng mũi dao nâng cằm Trần Tư Vũ lên.
"Trần Tư Vũ, sao ngươi luôn không giống con người chút nào thế hả, nhiều lần rồi mà vẫn không hiểu tiếng người, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng lởn vởn trước mặt ta, ngươi thật sự nghĩ ta có kiên nhẫn với ngươi sao?"
Trần Phương thị nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng của Tô Hàm Sơ, sợ đến mức hét lên như quỷ khóc sói gào.
"Cứu mạng với, cứu mạng với, Tô Hàm Sơ giết người rồi, sai dịch mau tới đây, Tô Hàm Sơ cầm giao giết người..."
Lúc này, Tô Hàm Sơ nhận ra dưới thân Trần Tư Vũ có một vũng nước, một mùi khó ngửi xộc lên, bàn tay còn lại đưa tay che mũi.