An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân08-10-2025 19:24:44
Tô Hàm Sơ gạt tay hắn ra, tiếp tục cởi quần áo cho hắn.
"Nhanh lên, thời gian không còn nhiều, còn phải lên đường, hơn nữa ta là nữ nhân còn không ngại, chàng ngại cái gì!"
Quân Mặc Diệp nghe vậy đành phải quay mặt sang một bên, hơi cúi người, mím môi không nói gì.
Tô Hàm Sơ cởi áo ngoài của hắn, vén áo trong lên, thấy mông hắn một mảng bầm tím lớn, chỗ nghiêm trọng còn chảy máu, làm cho quần áo đều nhiễm đỏ, may mà con đường này toàn là nằm sấp, nếu không da thịt bị tổn thương sợ là dính vào với vải rồi.
"Chàng nhịn một chút, ta dùng nước rửa sạch trước rồi bôi thuốc cho chàng..."
Tô Hàm Sơ nói xong mượn áo choàng che khuất, lấy ra một chai nước suối trong không gian, đổ lên vết thương của Quân Mặc Diệp, rửa sạch một phen, mới rắc thuốc trị thương lên, lại lấy vải thưa giúp hắn băng bó.
"Ta băng bó cho chàng, con đường này, chàng không thể cứ nằm sấp mãi được, có vải thưa băng lại sẽ tốt hơn một chút, lúc rời đi ta đã giấu một bộ quần áo vào trong áo choàng của ta rồi, một lát nữa thay quần áo ra, cộng thêm áo choàng đắp trên người chàng lúc trước, trên con đường này hẳn là sẽ không lạnh lắm đâu."
Toàn bộ người Quân Mặc Diệp mặt đỏ bừng lên, tuy là thê tử của mình nhưng mà hai người còn chưa kịp động phòng, thậm chí còn chưa có thời gian tìm hiểu nhau, vậy mà trong tình huống như vậy đã nhìn thấy hết.
Tô Hàm Sơ giúp hắn thay quần áo, lại gói quần áo bị dơ lại, đợi tìm cơ hội giặt sau.
Nhét thuốc trị thương vào tay hắn.
"Một lát nữa về, chàng cùng mẫu thân nghĩ cách bôi thuốc cho phụ thân, ta đi mua một ít đồ."
Rồi đỡ hắn đi về.
Quân Mặc Diệp cảm giác trong lòng bàn tay dường như còn lưu lại nhiệt độ trên tay nàng, nhìn nàng cẩn thận đỡ mình, chậm rãi mở miệng.
"Nàng lấy quần áo cho ta, vậy không lấy cho mình sao?"
Tô Hàm Sơ vừa đỡ hắn đi về vừa mở miệng.
"Ta cũng đâu có bị đánh, hơn nữa ta mặc thêm hai lớp quần áo, không lạnh."
Sau khi đỡ Quân Mặc Diệp về ngồi xuống.
Tô Hàm Sơ uống mấy ngụm nước suối trong không gian, liền chạy về phía bên có thể mua đồ.
Bên trong không gian của nàng cái gì cũng có, nhưng mà phải có một chút lý do mới có thể lấy ra được.
Đại khái quét mắt một lượt những sạp hàng bày bán đồ, Tô Hàm Sơ đầu tiên là mua một cái tay nải, sau đó mua hơn mười cái bánh bao và bánh bột gói lại đặt vào, lại mua hơn mười củ khoai tây khoai lang, như vậy về sau mình lấy mấy thứ này ra sẽ có lý do rồi.
Đặt bọc lên trên cùng che những thứ khác, rồi đeo tay nải lên vai đi về.
Vừa về đã nhìn thấy người Trần gia đều đang ăn, tỷ muội Trần Tư Vũ đắc ý nhìn Tô Hàm Sơ.
Tô Hàm Sơ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người, liền dời ánh mắt về phía bên Quân Mặc Diệp, nhìn Lưu quản gia, Lưu Sơn cùng với Tuệ Nhi, Quân Mặc Diệp đều ngồi trước cáng của Tần vương thì hiểu là đang bôi thuốc cho Tần vương.
Không khỏi dừng bước, xoay người, nhìn về hướng bên Tô gia.
Quân Mặc Diệp thấy mẫu thân mình bôi thuốc xong cho phụ thân rồi, mới mở miệng gọi Tô Hàm Sơ.
"Hàm Sơ, lại đây."
Tô Hàm Sơ lúc này mới đi qua, ngồi bên cạnh Quân Mặc Diệp, từ trong tay nải lấy ra bánh bao, đưa một cái cho Quân Mặc Diệp.
Rồi đi đến bên cạnh Trần Ôn Kiều, đưa một cái bánh bao tới.
"Mẫu thân."
Trần Ôn Kiều lạnh lùng nhìn nàng một cái, giọng điệu mang theo vài phần không vui.
"Không dám nhận tiếng mẫu thân của ngươi."
Thích ăn thì ăn, không thích thì thôi, Tô Hàm Sơ trực tiếp đưa bánh bao cho Bình Nhi.
Rồi chia cho mỗi người nhà Lưu quản gia một cái, ngồi bên cạnh Quân Mặc Diệp bắt đầu ăn bánh bao.
Quân Mặc Diệp từ trong lòng lấy ra một gói giấy dầu, đưa cho nàng.
"Nàng ăn cái này đi."
Tô Hàm Sơ nhận lấy mở ra, lại là một cái bánh thịt còn đang ấm, sợ là bên Trần gia đưa tới, phần của mình hắn không ăn, vẫn cất giữ.