Chương 45

Tịch Biên Lưu Đày: Ta Vét Sạch Vương Phủ Kiếm Bộn Tiền

An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân 08-10-2025 19:26:15

Lại đi thêm vài ngày, hai ngày nay Trần gia trở nên lặng lẽ một cách kỳ lạ. Có lẽ là vì mùa đông khắc nghiệt đã đến, trời bắt đầu mưa dầm dai dẳng, dù chỉ là mưa phùn, nhưng cũng đủ khiến người đi đường chịu khổ. Những người không kịp mang theo quần áo, hoặc không có thân thích, bạn bè gửi tiền bạc tới đều mặc đồ ướt sũng, ngay cả giày cũng sớm thấm nước. Thậm chí nhiều người bắt đầu xuất hiện triệu chứng ho, chóng mặt và sốt. May mắn thay, bên phía Quân gia, Tô Hàm Sơ mỗi ngày đều cùng Bình Nhi và vài người khác dùng cỏ khô bện áo tơi, bây giờ mỗi người đều có một chiếc áo tơi và nón lá, nên quần áo vẫn khô ráo. Để đề phòng bất trắc, Tô Hàm Sơ thấy tía tô ven đường là hái mang về, hôm nay tạm dừng chân tại một ngôi miếu đổ nát. Tô Hàm Sơ dẫn người Quân gia giành được một chỗ gần cửa sổ. Mở cửa sổ để thông gió. Khắp nơi vang lên tiếng ho khan. "Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..." "Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..." Dường như muốn ho tới mức nôn hết cả ngũ tạng ra. Người của Quân gia để lại Lý di nương và Tiền di nương trông coi hành lý cùng đám nhỏ. Những người khác tản đi kiếm thức ăn hoặc nhặt củi. Tô Hàm Sơ bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, nhìn thấy nhiều người không tìm được chỗ trú, đang ngồi bệt ngoài sân miếu với vẻ mặt ủ rũ. Trên mặt họ đỏ ửng, trông như không còn chút sức sống nào. Có người mẹ ôm lấy con mà lặng lẽ rơi nước mắt. Đứa trẻ cũng yếu ớt bệnh tật, ho đến mức chảy nước mắt, nằm bẹp trong vòng tay của mẹ mình, nhỏ giọng khóc thút thít. "Mẫu thân, con khó chịu quá, con mệt quá." Hai tỷ muội Xuân Đào cũng không khá hơn. Có lẽ do con nhỏ bị bệnh, hai tỷ muội ôm lấy bọn trẻ với vẻ mặt lo âu. Lại trông thấy ánh mắt Tô Hàm Sơ dừng trên người mình. Xuân Đào đặt con vào tay Thu Quỳ. Nhanh chân chạy đến bên cạnh Tô Hàm Sơ. Nàng ta thấp giọng cầu xin. "Thiếu phu nhân, con bọn ta đều bị nhiễm phong tàn, ta biết, có nhiều người như vậy, người không thể cứu hết nhiều người như thế, vậy cầu xin người có thể nói cho ta biết được không, hiện giờ ta có thể làm được gì?" Tô Hàm Sơ nhìn hai đứa trẻ đằng xa, ấn tượng về hai đứa nhỏ khá tốt vì chúng biết để dành thức ăn cho mẫu thân của mình. Tô Hàm Sơ nhổ một cây tía tô trên đất, đưa cho Xuân Đào. "Ngươi tìm thêm loại này, lát nữa đưa chúng cho ta." Nghe vậy, Xuân Đào vội nhận lấy và gật đầu. Nàng ta nói với Thu Quỳ đi cùng vài câu rồi bắt đầu đi tìm khắp nơi. Tô Hàm Sơ đi đến một nơi không có người, lấy từ trong không gian một ít nấm dại và mộc nhĩ bỏ vào túi vải, sau đó tiếp tục tìm tía tô, không bỏ sót cây nào. Đợi tới khi nàng quay trở về, Xuân Đào vừa thấy nàng đã chạy đến với một bó tía tô nhỏ. "Thiếu phu nhân, chừng này đã đủ chưa?" Tô Hàm Sơ nghe vậy bèn nhận lấy bó tía tô.