Chương 14

Tịch Biên Lưu Đày: Ta Vét Sạch Vương Phủ Kiếm Bộn Tiền

An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân 08-10-2025 19:24:52

Tô Hàm Sơ đi về phía một người. Trong tay nàng xuất hiện một thanh chủy thủ, mũi dao vỗ lên mặt một nam tử. "Nói đi! Ai sai các ngươi tới?" Nam tử không ngờ Tô Hàm Sơ lại có thể đánh bại nhiều người như vậy nhưng mà cũng không dám dễ dàng đem người đứng sau lưng mình nói ra. "Tô tiểu thư tha mạng, bọn ta chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, không có ý muốn mạo phạm Tô tiểu thư." Có một tên lén lén lút lút bò dậy muốn chạy. Thanh chủy thủ trong tay Tô Hàm Sơ đột nhiên phóng ra, sượt qua vành tai của tên kia ghim thẳng vào một cây ở phía trước, thành công khiến tai đối phương tóe máu. "Ta cho phép các người đi sao?" Những người khác thấy thế run rẩy quỳ xuống. "Tô tiểu thư tha mạng, Tô tiểu thư tha mạng." Trong tay Tô Hàm Sơ lại xuất hiện hai cái phi tiêu. "Nói đi, ai sai các ngươi tới, ta tốt bụng nhắc nhở một câu, đừng hòng lừa gạt ta, phi tiêu trong tay ta muốn mạng các ngươi chỉ là chuyện trong nháy mắt." Có một tên run rẩy mở miệng. "Ngươi, ngươi dám giết chúng ta, sai dịch cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Tô Hàm Sơ nghe vậy cười lạnh không thèm để ý, đùa nghịch phi tiêu trong tay. "Các ngươi nói xem quan sai biết nhanh hơn? Hay là phi tiêu trong tay ta nhanh hơn?" Thấy đám người đó không lên tiếng. Tô Hàm Sơ tiếp tục mở miệng. "Các ngươi có thể không nói, ta cũng có thể không giết các ngươi, nhưng mà ta có một trăm loại biện pháp khiến các ngươi sống không bằng chết." Nói xong, nàng tung một cước vào ngực một tên nam tử bên cạnh. Khóe miệng tên nam tử tràn ra máu tươi. Hắn ta đau đớn nằm rạp xuống đất. Tô Hàm Sơ tiếp tục mở miệng. "Kiên nhẫn của ta có hạn, trên đường lưu đày này, người có sức khỏe tốt có thể tới nơi lưu đày cũng là may mắn, các ngươi mà bị thương nặng, chỉ sợ không qua được mấy ngày, phải chết ở nơi hoang dã này." Cuối cùng có một người sợ. Một bên dập đầu một bên cầu xin tha thứ. "Tô tiểu thư tha mạng, bọn ta nói, bọn ta nói, là Trần tiểu thư bảo bọn ta tới, nói chỉ cần bọn ta hủy hoại sự trong sạch của Tô tiểu thư, trên đường đi Trần gia có thể che chở cho bọn ta, có thể cho chúng ta ăn bánh bao." Tô Hàm Sơ nghe vậy con ngươi trong mắt hơi co lại. "Quả nhiên là Trần Tư Vũ." Mấy người tiếp tục dập đầu. "Tô tiểu thư tha mạng đi, chúng ta thật sự không cố ý." Tô Hàm Sơ lạnh lùng nhìn mấy người. "Nhớ kỹ, về sau đừng có mà lởn vởn trước mặt ta, ta ở chỗ nào, các ngươi đều phải cách xa ta mười bước, nếu không, ta bảo đảm lần sau, phi tiêu này có thể chuẩn xác cắm vào cổ các ngươi." Sau đó đi về phía cây ở phía trước, gỡ con dao găm vừa ném ra, bắt đầu đi về. Cũng không có tâm tình tìm đồ ăn, dù sao bản thân cũng có thể ăn no, trong tay nải còn có không ít bánh. Vừa vào miếu đổ nát thì nhìn thấy Trần Tư Vũ đang nói gì đó bên cạnh Quân Mặc Diệp. Ha, thật đúng là biết chui chỗ trống, cũng đủ không biết xấu hổ, lúc khiêng cáng không thấy cô ta tới, lúc nghỉ ngơi lại chạy tới tìm nam nhân. Toàn thân Tô Hàm Sơ lạnh lẽo, từng bước từng bước tới gần Trần Tư Vũ. Trần Tư Vũ đột nhiên cảm thấy một loại sợ hãi không tên. Nhìn thấy Tô Hàm Sơ nhìn mình giống như nhìn một người chết. Vội vàng đứng lên. "Tô Hàm Sơ, ngươi muốn làm gì?" Tô Hàm Sơ túm lấy tóc của nàng ta. "Bốp bốp bốp bốp..." Mấy cái tát vang dội đánh lên mặt nàng ta. "Ta muốn làm gì? Phải là ta hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng? Trần Tư Vũ, ta đã nói, đừng có mà chọc giận ta, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Hay là ngươi không phải người?"