An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân08-10-2025 19:24:28
Triệu Hoạt nhìn ngọn lửa đang lan rộng, mặc dù đã điều động rất nhiều binh lính đến cứu hỏa, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể dập tắt hết, đành phải nhìn mấy người kia một cái giận dữ, rồi vào cung bẩm báo với Hoàng thượng.
Nha sai vẻ mặt hung dữ quát mắng: "Còn không mau đi."
Lưu quản gia và nhi tử Lưu Sơn khiêng Tần vương đang hôn mê, bắt đầu đi theo nha sai.
Quân Mặc Diệp vùng vẫy định đứng dậy đi.
Nhưng hắn một thân máu me, làm sao mà đi được, dù sao cũng là phu quân danh nghĩa của mình, Tô Hàm Sơ bước tới đắp áo choàng lên người hắn.
"Đừng động, dù bây giờ chàng có bò ra cũng không đi được."
Sau đó nói với thê tử của Lưu quản gia, Thôi ma ma và nữ nhi Lưu Linh.
"Thôi ma ma, bà và Linh Nhi lại đây, cùng ta và Bình Nhi khiêng Quân Mặc Diệp đi."
Thôi ma ma và Lưu Linh nghe vậy cũng phản ứng lại, vội vàng bước tới cùng nhau khiêng Quân Mặc Diệp.
Quân Mặc Diệp nhìn Tô Hàm Sơ xử lý mọi việc không hề nao núng, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nàng lại bình tĩnh như vậy.
Trần Tư Vũ thì đỡ Tần vương phi, Trần Ôn Kiều đi, hai người vừa đi vừa khóc lóc, thị nữ thân tín của Trần Ôn Kiều là Tuệ Nhi cũng đi theo bên cạnh.
Phía sau, hai vị Trắc phi của Tần vương cùng con cái của mình âm thầm rơi lệ đi theo sau.
Tịch biên lưu đày, những người thân thiết và những người quan trọng đều bị lưu đày theo, những người hầu không quan trọng thì sẽ bị bán đi.
Cổng phủ Tần vương đã có rất nhiều người dân tụ tập, cho dù là việc phủ Tần vương bị tịch biên lưu đày, hay là vụ hỏa hoạn đang lan rộng đều đủ để thu hút sự chú ý.
Nha sai dẫn đường phía trước.
Nhưng người dân bắt đầu chửi bới.
"Không ngờ Tần vương lại là người như vậy, thông đồng với giặc, đây là phản đồ của Thiên Nguyên, chúng ta còn kính trọng ông ta, cả nhà Tần vương không đáng được người dân chúng ta kính trọng."
"Đúng vậy, là một vị Vương gia đã đủ quyền cao chức trọng rồi, mà lại làm ra chuyện bất trung bất nghĩa như vậy, lưu đày đã là nhẹ rồi."
"Đúng, loại người này, đáng chết..."
"Phản đồ, đáng chết..."
Không biết ai là người khởi xướng, một cục đất ném tới, nện vào người Quân Mặc Diệp.
Kế tiếp là những thứ rau thối, đất, trứng ném tới...
Tô Hàm Sơ muốn né nhưng vì đang khiêng cáng nên không thể tránh.
Chỉ thấy Trần Ôn Kiều và Trần Tư Vũ cũng chẳng khá hơn là bao, trên người ít nhiều cũng có vài vết bẩn.
Trần Tư Vũ thậm chí còn mắng chửi."Các ngươi là điêu dân..."
Khi một cục đất đánh vào trán nàng, Tô Hàm Sơ chuẩn bị không nhịn được nữa, liếc nhìn Tuệ Nhi.
"Tuệ Nhi, lại đây khiêng Quân Mặc Diệp."
Tuệ Nhi liếc nhìn Trần Ôn Kiều, thấy Trần Ôn Kiều gật đầu mới tới nhận lấy cáng từ tay Tô Hàm Sơ.
Trần Tư Vũ thấy vậy, mỉa mai lên tiếng.
"Tô Hàm Sơ, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ biểu ca mà chạy sao? Quả nhiên nữ nhân này quả thật độc ác, chỉ muốn dựa vào phủ Tần vương mà hưởng thụ, căn bản là không thể cùng chịu khó khăn."
Tô Hàm Sơ nhặt những cục đất và rau thối mà người dân ném tới, nheo mắt lại, nhìn hai gã nam nhân mặc áo vải thô đang đứng trong đám đông, liên tục nói chuyện kích động dân chúng gây rối, bản thân nàng là một sát thủ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hai người đó không đơn giản.
Nàng ném những cục đất và rau thối trong tay về phía hai người đó.
"Các ngươi căn bản không biết rõ ngọn ngành sự việc, chỉ cần nghe người khác xúi giục vài câu là không phân biệt phải trái mà đánh người, chẳng lẽ các ngươi không có não sao?
Ta nói cho các ngươi biết, chuyện phủ Tần vương tự có Hoàng thượng phán xét, hiện tại đã tịch biên lưu đày, ai mà còn dám ra tay nữa thì đừng trách ta không khách khí.