Chương 17

Tịch Biên Lưu Đày: Ta Vét Sạch Vương Phủ Kiếm Bộn Tiền

An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân 08-10-2025 19:25:00

"Mẫu thân, nhi tử không có không cần người, người muốn cùng nhà ngoại tổ mẫu cùng nhau đi hay là cùng chúng con cùng nhau đi, đều là tùy theo ý người, bất kể người chọn thế nào, người đều là mẫu thân của con." Trần Ôn Kiều nghe vậy lại không cam lòng, giận dữ trách cứ. "Con đây là bị hồ ly tinh mê hoặc rồi, hiện tại một chút cũng không nghe mẫu thân nói, lại muốn không nhận người thân, con đây là bất hiếu." Tô Hàm Sơ thực sự cảm thấy mình nghe không lọt tai nữa, Quân Mặc Diệp sao lại có một người mẫu thân như vậy. "Được rồi, Quân phu nhân, dù sao Quân Mặc Diệp cũng là nhi tử của người, người không đến mức gán cho chàng một cái mũ bất hiếu, người không vừa mắt với con, sau này con đi cùng Tô gia là được. Con biết, người vừa ý Trần Tư Vũ làm dâu, người nếu thật sự không tiếp nhận được con, bảo Quân Mặc Diệp viết một phong thư từ hôn cũng có thể." Quân Mặc Diệp nghe vậy nhíu mày, nhìn Tô Hàm Sơ ánh mắt mang theo vài phần nghiêm túc. "Tô Hàm Sơ." Nhưng mà rốt cuộc cũng không nói ra lời, việc này nàng cũng không làm sai chuyện gì, nhưng mà đây cũng là lần thứ hai nàng nhắc đến chuyện từ hôn, cũng phải, Quân gia hiện tại đã không còn là phủ Tần vương rồi, mặc dù mỗi lần mình đều đứng về phía nàng, nhưng nàng vẫn muốn đi! Sắc mặt Quân Mặc Diệp lạnh đến dọa người, Tô Hàm Sơ thấy trong ánh mắt có chút thất vọng và lạnh lẽo cúi mắt không nói gì. Bản thân không phải là người ở đây, không làm được việc lấy phu quân là trời, tam tòng tứ đức, đối mặt với cách chung sống với nhà phu quân, bản thân tự nhiên là lựa chọn dừng tổn thất kịp thời. Đột nhiên một tiếng nói mang theo hùng hậu truyền tới. "Sơ nha đầu, tính tình của con ngược lại giống hệt với cha con hồi còn trẻ." Thật ra là Tần vương Quân Lâm Phong tỉnh lại rồi, chỉ thấy ông ấy được hai người thiếp của mình đỡ, bước chân khó khăn đi về phía này. Trong mắt Quân Mặc Diệp có một tia sáng, vội vàng chắp tay. "Phụ thân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi." Quân Lâm Phong giơ tay lên phất phất. Sau đó nhìn về phía Trần Ôn Kiều. "Ôn Kiều, lúc trước mẫu phi mấy lần mấy lượt lấy lý do vì hoàng gia khai chi tán diệp, bảo ta nạp trắc phi, ta cũng là chống đỡ áp lực chờ bà sinh ra Diệp Nhi, địa vị chính phi vững chắc, mới do mẫu thân an bài trắc phi vào phủ, sao bây giờ bà lại làm khó dễ với chính con trai của mình." Không có nửa điểm trách cứ, Quân Lâm Phong thậm chí giọng nói đều ôn hòa, nhưng mà Trần Ôn Kiều lại cảm thấy ông ấy đã thất vọng với mình. "Lâm Phong, ta chỉ là, chỉ là muốn Trần gia đi cùng nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau." Quân Lâm Phong không tiếp lời bà ta, mà là giơ tay lên chắp tay với Trần lão phu nhân. "Nhạc mẫu, đa tạ Trần gia khi ta hôn mê đã chăm sóc Quân gia bọn ta, chỉ là Quân gia cũng có không ít người, trên con đường này dù sao cũng là lưu đày. Hai nhà gộp lại cũng không tránh được có một chút mâu thuẫn giữa các tiểu bối, bên này ta còn có hai Trắc phi và mấy đứa con, chúng ta vẫn là mỗi người quản lý việc của mình đi, đợi đến Tây Bắc, chúng ta lại tính tiếp." Trần lão phu nhân biết tính tình của người con rể này, người nhìn qua thì ôn hòa, nhưng mà làm việc thì lại quyết đoán nhất, hiện tại ông ấy đã tỉnh, Trần Ôn Kiều e là không làm chủ được Quân gia rồi. "Lâm Phong à, một người con rể bằng nửa nhi tử, ta đối với con như thế nào trong lòng con hiểu rõ, việc này cũng chỉ là mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ, mỗi người khiển trách vài câu là được rồi, hai nhà chúng ra không cần thiết náo loạn thành như vậy. Nhưng con nói cũng có lý, như vậy đi, hai nhà chúng ta vẫn là đi cùng nhau, nhưng mà ăn đồ và nghỉ ngơi thì mỗi người quản lý việc của mình, nha đầu Tư Vũ lát nữa ta trở về cũng sẽ răn dạy nó. Hiện tại con và Diệp Nhi đều dù sao cũng có vết thương trên người, nếu gặp chuyện gì trên đường, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Nhiều năm qua, hai nhà có tình giao hảo như dây tơ rễ má, tất nhiên không thể vì mấy chuyện này mà trở mặt, Quân Lâm Phong nghe vậy thỏa hiệp nói. "Vậy thì nghe nhạc mẫu."