Chương 47

Tịch Biên Lưu Đày: Ta Vét Sạch Vương Phủ Kiếm Bộn Tiền

An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân 08-10-2025 19:26:21

Tô Hàm Sơ nhận lại chén từ tay Vưu sai dịch. "Duyên phận đã định, tất nhiên phải trân trọng, còn nói gì đến phúc hay không phúc." Khi nhóm người Quân Lâm Phong quay lại, Tô Hàm Sơ đã múc nước thuốc ra thau, trong nồi đang nấu thức ăn. "Phụ thân, trong thau là thuốc trị phong hàn, mọi người mỗi người uống một bát để phòng ngừa đi." Lý di nương bước đến, rót một chén cho Quân Lâm Phong. Cũng đưa một bát cho Trần Ôn Kiều. "Phu nhân, uống một chén đi!" Sau đó bà ấy múc cho Lưu quản gia và Lưu Sơn mỗi người một chén. Quân Lâm Phong bưng lấy chén thuốc uống cạn một hơi. "Hàm Sơ, con đúng là cái gì cũng biết." Tô Hàm Sơ mỉm cười đáp. "Phụ thân quá khen rồi, làm gì có chuyện con cái gì cũng biết ché, đây chỉ là một vài loại thảo dược tầm thường, trước kia phụ mẫu con ở biên cảnh nên đương nhiên có hiểu biết chút ít về vài loại thảo dược có lợi cho sức khỏe, con con tình cờ thấy được trên đường nên hái mang về một chút." Trần Ôn Kiều uống một nửa chén thuốc của mình. Bà ấy bước đến cạnh Quân Mặc Diệp. "Diệp Nhi, ngoại tổ mẫu của con đã lớn tuổi rồi, cũng bị nhiễm phong hàn, ta mới từ bên đó về, thấy ngoại tổ mẫu của con đã ho rất nặng rồi, liệu có thể mang một chén thuốc qua cho ngoại tổ mẫu của con không? Trong thau vẫn còn nhiều mà." Nghe vậy, Quân Mặc Diệp bèn nói. "Mẫu thân, thuốc này là do Hàm Sơ hái và cũng là do nàng ấy tự mình nấu, người nên nói với Hàm Sơ đi." Sắc mặt Trần Ôn Kiều có chút khó coi, nhưng nghĩ đến người mẹ già đang ho liên tục bèn đi đến trước mặt Tô Hàm Sơ, mím môi, lại trầm mặc một lúc do dụ hồi lâu, cuối cùng mới mở lời. "Tô Hàm Sơ, dù sao đó cũng là ngoại tổ mẫu của các con, bà lão cũng đã lớn tuổi rồi, có thể mang một chén tới chỗ ngoại tổ mẫu của các con không." Tô Hàm Sơ lặng lẽ nghe cuộc đối thoại giữa mẫu tử hai người họ, cũng biết rằng Quân Mặc Diệp đang muốn làm dịu mối quan hệ giữa cô và mẹ anh. Với cả nói thế nào đi chăng nữa thì Trần lão phu nhân cũng là ngoại tổ mẫu của Quân Mặc Diệp. "Mẫu thân, đây chỉ là thuốc thảo dược mà thôi, con để người của Quân gia uống cũng vì để ngăn ngừa nhiễm phong hàn, con không đảm bảo người đã bị nhiễm phong hàn uống vào sẽ khỏi. Hơn nữa, thuốc này cả Quân gia, Tô gia cùng với mấy người Vưu sai dịch đều đã uống qua, chưa thấy ai gặp vấn đề gì, con hy vọng người khác uống cũng sẽ không sao." Trần Ôn Kiều đương nhiên nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của nàng. "Ta biết rồi, để ta mang qua đó." Bà ta cầm một chén canh, múc hết phần thuốc còn lại rồi mang đi, dù sao của Quân gia đều đã uống nên Tô Hàm Sơ cũng không nói gì nữa, chỉ thêm mộc nhĩ bỏ vào trong nồi. Quân Mặc Diệp bước đến, nắm lấy tay nàng. "Hàm Sơ, cảm ơn nàng." Tô Hàm Sơ nghĩ bởi vì muốn ăn gì đó, lại thấy mọi người đều đang ở đây, khuôn mặt bèn đỏ lên, có phần ngượng ngùng nói.