Chương 48

Tịch Biên Lưu Đày: Ta Vét Sạch Vương Phủ Kiếm Bộn Tiền

An Nhiễm Lãm Nguyệt, Mặc Trí Hân 08-10-2025 19:26:24

"Nói cảm ơn làm gì, cho dù thế nào đi nữa thì bà ấy cũng là mẫu thân của chàng, chỉ cần bà ấy không cố ý làm khó ta thì ta sẽ không để bụng chuyện trước kia nữa." Quân Mặc Diệp thấy nàng đỏ mặt, xoa nhẹ vào tay của nàng, sau đó mỉm cười cầm lấy chén, giúp đỡ nàng chia đồ ăn trong nồi ra. Đêm hôm đó, không khí không yên tĩnh như thường lệ. Những tiếng ho khan cứ vang lên không ngừng. Sáng sớm, thay vì nấu bữa sáng, Tô Hàm Sơ vội vàng nấu hai nồi nước thuốc, may mắn thay hôm qua nàng vẫn chưa dùng hết tía tô, nghe thấy tiếng ho không ngừng, nàng bèn bỏ thêm sài hồ vào. Như thường lệ, nàng mang một thau thuốc đến Tô gia, cũng đưa một phần cho nhóm người Vưu sai dịch, đương nhiên cũng bảo Bình Nhi mang hai bát cho tỷ muội Xuân Đào. Trần Ôn Kiều lại cầm một chén mang qua Trần gia, Tô Hàm Sơ chỉ coi như không thấy. Hai tỷ muội Xuân Đào không ngờ rằng hai nắm cỏ mà họ không biết tên hôm qua lại đổi được vài chén thuốc. Cho con uống xong, nhân lúc mọi người đang bận rộn thu dọn đồ đạc, hai người dẫn bọn trẻ đến trước mặt Tô Hàm Sơ, để hai đứa trẻ vội vàng dập đầu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi, không nói gì rồi vội vàng rời đi. Sợ khiến cho người khác chú ý gây phiền phức cho Tô Hàm Sơ. Bởi vì có người bệnh, đoàn người đi chậm hẳn lại. Dọc đường đi, tiếng ho khan và tiếng thở ngắn than dài không ngừng vang lên, đôi khi còn có tiếng khóc lặng lẽ, khiến bầu không khí càng thêm nặng nề. Bỗng nhiên, một cụ già gục ngã không dậy được nữa. Đám sai dịch tiến lại, quát lớn vài tiếng. "Đứng dậy mau, đừng có giả chết, nhanh lên đường..." Thấy cụ già không động đậy, roi lập tức quất xuống. "Còn dám giả chết à, muốn ăn roi hả?" Sau hai roi, cụ già nằm trên đất vẫn bất động. Một tên sai dịch lật cụ lại, kiểm tra hơi thở. "Vưu sai dịch, người này chết rồi." Tô Hàm Sơ nhìn từ xa, thấy cụ già gầy trơ xương, quần áo mỏng manh, có lẽ cụ đã đói quá lâu không chịu nổi nữa, cộng thêm bị nhiễm phong hàn nên không qua khỏi. Quân Mặc Diệp đưa tay che hai mắt nàng lại. "Đừng nhìn." Vưu sai dịch chỉ liếc qua. "Một cái bánh bột bắp, hai người nào lên đây đem xác vứt vào rừng đi." Rất nhanh có người ở trong đám người đi lưu đày lập tức đi tới, lột sạch quần áo của cụ già, rồi khiêng xác đi. Vưu sai dịch ngồi trên ngựa, nhìn lướt qua đám đông. "Nhanh chóng lên đường tiếp thôi, đến trấn tiếp theo, các người có thể mua ít thuốc trị phong hàn, nếu có ai không trụ được, chết thì cũng bị vứt lại nơi hoang vu thôi." Một người chết đi không khiến đoàn người phải dừng lại nhưng không khí của đoàn người lại càng thêm ngột ngạt. Suốt đường đi, Tô Hàm Sơ tìm kiếm tía tô, quế chi, cỏ kim châm cùng những loại thảo dược khác để trị phong hàn. Nàng nghĩ nếu tìm được nhiều, sẽ nói với Vưu sai dịch. Nhưng vận may không mỉm cười, cả đường đi, nàng chỉ tìm được một bó cỏ kim châm.