Lo sợ sẽ tạo nên khủng hoảng, cho nên công tác thu dọn hiện trường nhanh chóng tiến hành, cũng nhanh chóng kết thúc.
Vụ án này tuy xảy ra trong khu dân cư náo nhiệt, ảnh hưởng cực kỳ lớn, nhưng quá trình phá án lại đơn giản một cách bất ngờ.
Hiện trường còn lưu giữ rất nhiều bằng chứng, đủ để chứng minh người đàn ông kia là hung thủ. Bằng chứng chồng chất, chờ có kết quả khám nghiệm tử thi, cho dù hắn ta không thừa nhận thì cũng có thể trực tiếp xác định tội danh.
"Cậu nói có trùng hợp hay không, tôi phá án nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy cảnh hung thủ còn chưa kịp chạy trốn đã bị bắt ngay tại hiện trường." Thông thường đều là điều tra trước, sau đó thu thập bằng chứng, liệt kê nghi phạm, cuối cùng mới thật sự bắt giữ hung thủ.
Nhưng bây giờ trực tiếp lược qua mấy bước kia, bắt ngay tại trận, bằng chứng cũng không cần tra soát gì nhiều.
"Nhưng nếu 3 người họ đến sớm hơn 1 tiếng thì tốt rồi." Căn cứ vào tình hình trước mắt, nạn nhân bị sát hại khoảng 1 tiếng trước. Chờ lúc nhóm người Trịnh Diêu đến nơi, máu của nạn nhân cũng đã chảy sạch rồi.
"Haiz, đều là số mệnh cả."
Đội trưởng Ngô không nhịn được mà thờ dài. Giang Lương đứng bên cạnh cũng không khỏi im lặng.
Tuy đã thấy qua nhiều vụ án như vậy, nhưng mỗi lần chứng kiến đều không khỏi đau lòng.
Đó chính là từng sinh mệnh sống sờ sờ...
"Không để hung thủ chạy thoát là được." Mặt khác, bọn họ cũng đã cố gắng hết sức.
"Nghĩ cách thông báo cho người nhà đi."
Tưởng tượng đến dì Chu đã từng nhiệt tình hiếu khách, trong lòng Giang Lương nặng trĩu như bị rót chì.
Đúng lúc này, phó đội trưởng cầm khẩu cung đã thu thập được bước lại đây. Thất thần nhìn vài lần, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, Giang Lương tuỳ tiện đưa cho đội trưởng Ngô.
"Xong rồi." Chưa đầy 1 tiếng đồng hồ, hiện trường cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, thấy mấy cảnh sát trẻ chuẩn bị dán giấy niêm phong lên cửa, đội trưởng Ngô và Giang Lương cũng lên xe về đồn.
Bọn họ còn phải về viết báo cáo.
Nào ngờ vừa mới lên xe, còn chưa kịp đóng cửa xe lại, Giang Lương bỗng nhớ tới một chuyện: "Thôi xong, tôi quên cầm theo phần quà và dùi cui điện rồi."
Phần quà là mượn của cửa hàng tiện lợi, dùi cui điện là mượn bảo vệ, tất cả những thứ này đều phải trả lại.
Đội trưởng Ngô không thèm để bụng: "Để tôi gọi cho Tiểu Lưu, nhờ cậu ấy lấy giúp cậu."
"... Thôi, để tôi tự đi vậy." Dù sao cũng là anh lấy danh nghĩa cá nhân ra mượn.
"Cùng lắm là 5 phút, cũng không trì hoãn nhiều thời gian."
Dứt lời, Giang Lưu nhanh chóng nhảy xuống xe, đội trưởng Ngô đành phải điều khiển xe cảnh sát tránh sang một bên, chờ cậu ấy một chút: "Thật là cố chấp." Đội trưởng Ngô bật cười.
Cũng may là lúc này chưa kịp dán giấy niêm phong. Dùi cui điện và phần quà tặng còn để ở ngay tủ giày chỗ cửa ra vào. Trước đó, Giang Lưu nói muốn mang đi, nào ngờ lại quên mất.
Sau khi chào hỏi những người khác xong, Giang Lưu cầm lấy đồ đạc, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Trong lúc lơ đãng quay đầu lại, không biết vì sao, Giang Lưu cảm thấy nơi này có chút kỳ quái, nhưng lại không nhận ra kỳ quái ở chỗ nào.
Động tác dưới chân vẫn không ngừng lại, sau đó lại bước ra ngoài vài bước, trong nháy mắt, không biết nghĩ tới cái gì, đáy mắt Giang Lương tràn ngập kinh hãi.
Vì tránh cho vừa mở cửa ra đã nhìn thấy toàn bộ không gian trong nhà, cho nên nhà của dì Chu còn làm một bước tường ngăn cách ngay cửa ra vào.
Góc độ này, góc độ này...
Đứng ở góc độ này, nhìn từ ngoài vào trong, căn bản là không thể nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì!
Cho nên, trong khẩu cung ghi là "nhìn thấy", rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!?
Cô ấy thật sự đã "nhìn thấy" sao?