Về nhà?
Nói nghe nhẹ nhàng ghê. Đến lúc này, ai còn có tâm tình đi về nhà nữa!
"Mày có ý gì?" Trịnh Bác Viễn vẫn không nhúc nhích, mặt mũi hung tợn, giận dữ gằn giọng: "Nếu hôm nay không nói cho rõ ràng thì mày đừng đi đâu hết!"
Không biết cô ta làm sao mà biết được, lại nghe được chuyện này từ ai, nhưng chuyện này một khi bị bác cả phát hiện thì bọn họ xong đời.
Trịnh Bác Viễn nhanh chóng ngẫm lại những cái tên khả nghi hiện lên trong đầu, nhịn không được mà nghiến răng. Nếu hắn biết người nào phản bội hắn, hắn nhất định sẽ không để yên cho đối phương!
Chuyện giữa hắn và Tiểu Hinh chẳng có mấy người biết, những người biết chuyện đều là người của hắn.
Trong đầu Trịnh Bác Viễn hiện lên một loạt cái tên, hắn cảm thấy ai cũng đáng ngờ.
Nhưng Trịnh Diêu nhất quyết không chịu mở miệng.
Trịnh Bác Viễn đè tay lái, nắm chặt bàn tay, dường như đã hạ quyết tâm là sẽ ra tay.
Lúc còn nhỏ cũng vậy, mỗi khi Trịnh Tú làm gì khiến hắn ta không vui, Trịnh Bác Viễn sẽ tay đấm chân đá cô.
Ông bà nội đứng một bên không những không ngăn cản hắn mà còn sẽ vỗ tay khen ngợi, giống như chỉ cần ức hiếp Trịnh Tú thì có thể chứng minh được sự nam tính mạnh mẽ của hắn ta vậy.
Dần dà, Trịnh Bác Viễn quen thói mà xem em họ Trịnh Tú như một bao cát xả giận, cũng không xem cô như một con người.
Mà bao cát xả giận này đương nhiên thuộc quyền sở hữu của hắn.
"Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, bên ngoài đang có rất nhiều người đứng nhìn đó!"
Thấy vẻ mặt của Trịnh Bác Viễn có gì đó sai sai, Tiểu Lý cảnh giác, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chĩa vào mặt hắn ta, cảnh cáo: "Tôi đang quay lại rồi, anh có tin là nếu anh dám động tay động chân, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức hay không?"
Mặt Trịnh Bác Viễn xanh mét, cuối cùng cũng không cam lòng mà rút tay về.
Bí thư ngồi bên cạnh không khỏi sốt ruột lo lắng, không ngừng nháy mắt ra hiệu với hắn ta, nhưng Trịnh Bác Viễn cũng không thèm đáp lại ả.
Bác cả còn đang chờ ở nhà, nếu không có lí do chính đáng thì khó mà giải thích nguyên nhân vì sao bọn họ về trễ.
Xe chậm rãi lăn bánh, thông qua kính chiếu hậu, Trịnh Bác Viễn thường xuyên nhìn về phía Trịnh Diêu đang ngồi ở hàng ghế phía sau, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Tiểu Lý thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hưng phấn lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Trịnh Diêu: "Cậu được lắm, thế nhưng dám cài gián điệp bên cạnh Trịnh Bác Viễn."
Ngay cả Tiểu Lý cũng cho rằng có người âm thầm báo tin cho Trịnh Diêu.
Quả nhiên, Tú Tú đã trưởng thành hơn trước nhiều!
Người cha già Tiểu Lý thấy mà vui mừng đến rơi nước mắt.
Trịnh Diêu có chút cạn lời. Cho dù cô có thần thông quảng đại đến đâu cũng không có cách nào mua chuộc lòng người mà không bị ai hay biết.
"Không có ai âm thầm báo tin cả, là tớ tự nhìn ra."