Chương 16: Đoạt xá (1)

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Ngã Ái Cật Sơn Trúc 30-06-2025 00:02:19

"Không thể nào." Trịnh Bác Viễn không chút do dự mà phủ nhận. Hắn vô cùng hiểu biết cô em họ này của mình, tính cách của em họ như thế nào, Trịnh Bác Viễn rõ ràng hơn ai hết. Đó là một cô gái yếu đuối nhát gan, từ nhỏ đến lớn không được quan tâm chăm sóc. Không có bất kỳ uy hiếp nào. Cô ta may mắn tốt số, đầu thai thành con gái của bác cả của hắn. Nhưng cũng chính vì lý do này mà cô ta phải trải qua tất cả mọi bất hạnh trong suốt 19 năm qua. Ai kêu cô là con gái của bác cả? Thực tập sinh dù sao vẫn còn trẻ người non dạ, vừa nghe thấy bị nghi ngờ đã ngay lập tức nóng nảy: "Nếu không tin thì ngài cứ xem thử." "Đây, trên mạng đều đang bàn tán xôn xao, bây giờ vẫn còn livestream kìa!" Trình Bác Viễn nhận lấy di động, nhìn nhìn, vẻ mặt càng thêm khó coi. Trên màn hình, thiếu nữ mạnh mẽ xuyên qua rừng cây rậm rạp, đường cong trên cơ thể mang theo một chút công kích, dáng vẻ tràn ngập cảnh giác như một con báo đang đi săn, vừa xinh đẹp lại vừa hấp dẫn. So với trước kia, ánh mắt của cô kiên định hơn nhiều, tựa như thay đổi thành một người khác. Không chút sắc bén, thậm chí vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh không chút gợn sóng, tựa như một cái giếng cổ. Trịnh Tú thay đổi. Trịnh Bác Viễn nắm chặt di động trong tay, một lúc lâu sau, trên khuôn mặt mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười hiền hòa: "Nếu không có chuyện gì nữa thì cô ra ngoài trước đi." "Hả?" Thực tập sinh hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: "Được rồi." Cửa văn phòng vừa đóng lại, vẻ mặt của Trịnh Bác Viễn ngay lập tức thay đổi. Lúc này, trên hòn đảo nhỏ, Trịnh Diêu vẫn đang thăm dò hòn đảo dưới chân. Cô cần phải biết trên đảo rốt cuộc có những gì, sông ngòi ao hồ trên đảo ra sao, thảm thực vật phân bố thế nào, ngoài ra còn phải tìm được tất cả những mạch nước ngầm trên đảo. Đặc biệt là con sông và những nguồn nước khác, một khi tìm được rồi, cô sẽ không bao giờ phải lo về chuyện thức ăn bị mặn. Cho dù là gấu hay cọp beo đều cần phải uống nước. Một khi tìm được nguồn nước, ngày sau đi săn chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được. Trước mắt, hòn đảo này rộng lớn hơn mức bình thường rất nhiều, Trịnh Diêu men theo những giọt nước đang chảy, từng bước một di chuyển về phía Đông. —— Về phần vì sao lại là phía Đông, là do cô đang dựa theo hướng mặt trời. Trịnh Diêu cũng không phải chỉ đơn giản là đi tìm nguồn nước, mà là tranh thủ một công đôi việc, vừa đi tìm nguồn nước, vừa quan sát khu rừng này. Khu rừng chưa bị con người khai thác tựa như một bảo tàng khổng lồ, bên trong cất giấu rất nhiều tài nguyên thiên nhiên phong phú. Cứ vài bước là Trịnh Diêu lại bắt gặp những đồ vật hữu dụng. Ví dụ như những cây nấm trước mặt. Sau cơn mưa, nhiệt độ không khí lại quay về tình trạng nóng ẩm, các bào tử ồ ạt xuất hiện trên rễ cây, khe đá, gốc cây khô. Có rất nhiều loại nấm, ngay cả Trịnh Diêu cũng không thể nhớ hết được. Trịnh Diêu cẩn thận, vì lý do an toàn nên chỉ hái một số loại nấm mà cô nhận biết bỏ vào trong túi. Trình Tiêu và Hứa Vi ở cách vách nhìn đến sững sờ. Nấm có rất nhiều loại, đặc biệt là nấm độc, nếu không cẩn thận ăn phải thì mất mạng như chơi. Bởi vì không hoàn toàn hiểu biết các loại nấm, cho nên mặc dù Trình Tiêu và Hứa Vi đều nhìn thấy dưới chân có rất nhiều loại nấm tương tự như những cây nấm mà Trịnh Diêu hái, nhưng bọn họ cũng không dám tuỳ tiện hái nấm. Đây là sự khác nhau giữa kiến thức thực tế và bắt chước. Thôi, dù sao thì không ăn nấm vậy. Trình Tiêu và Hứa Vi chỉ có thể an ủi bản thân như vậy. Sau đó, Trịnh Diêu lại hái không ít thảo dược, tuy rằng trước mắt bản thân cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, nội lực càng tăng thì sức khoẻ cũng càng tốt, sẽ giảm thiểu được chuyện ốm đau bệnh tật. Nhưng thảo dược dù sao cũng là thuốc, mà thuốc, chuẩn bị trước luôn luôn không thừa. Thường xuyên chuẩn bị dù sao vẫn tốt hơn là khi cần mà không có. "Cô ta đang hái cái gì vậy?" Nhìn hai nắm cỏ dại tương tự trong tay, Trình Tiêu không khỏi rối rắm. "Rốt cuộc chọn cái nào mới đúng?" "Tôi đề nghị từ bỏ cả hai." Hứa Vi không chút do dự mà xối cho cậu một chậu nước lạnh: "Đầu tiên, chúng ta không xác định được loại nào mới là đúng. Thứ hai, chúng ta không biết công dụng của nó, cho dù có hái thì cũng vô dụng." Có thời gian nhàn rỗi hái thảo dược lung tung, chẳng thà đánh dấu một chút khu rừng này. Suốt đoạn đường này, đều nhờ Hứa Vi dùng vải cột lên thân cây để đánh dấu, bọn họ mới không lạc đường. Mà Trịnh Diêu cái gì cũng chưa làm. Hứa Vi rất muốn nhắc nhở đối phương cẩn thận lạc đường, chỉ tiếc, bọn họ không có cách nào liên lạc được với nhau, cho nên Hứa Vi chỉ có thể âm thầm lo lắng trong lòng. "Vậy Trịnh Tú thì sao? Sao cô ta lại biết đường?" Nghe xong lời nói của Hứa Vi, Trình Tiêu có chút thất thần: "Cảm giác như cô ấy cái gì cũng biết." Nhưng Trình Tiêu biết được bối cảnh của những thành viên tham gia chương trình này, tuy Trịnh Tú không tính là người kém cỏi nhất, nhưng cũng không khá hơn là bao. Không xuất thân chính quy, chỉ là sinh viên của một trường đại học hạng 3 trong nước mà thôi, lại học về quản lý tài chính. Cô ta chẳng có lý do gì để hiểu biết những chuyện này! Về vấn đề này, Trịnh Bác Viễn cũng muốn biết câu trả lời. Chẳng lẽ tiết mục này thật sự có thể thay đổi một người? Nhìn thiếu nữ với vẻ mặt bình tĩnh, hành động đâu vào đấy, Trịnh Bác Viễn bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ. Hắn ghét cảm giác mất khống chế này, mọi chuyện đều không thể kiểm soát được, khiến cho hắn rất khó chịu. Trong kế hoạch của hắn, em họ của hắn vốn nên vâng vâng dạ dạ cả đời, tựa như một quả hồng mềm mặc cho mọi người giày xéo. Nhìn sự tự tin của thiếu nữ, hắn cảm thấy chói mắt vô cùng. Đúng lúc này, cửa văn phòng một lần nữa được mở ra. "Giám đốc Trịnh, chủ tịch Trịnh đến rồi." Thì ra là bác cả của Trịnh Bác Viễn, cũng là cha của Trịnh Tú đến. Nghe thấy âm thanh này, Trịnh Bác Viễn đứng lên theo bản năng. Sau đó, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài hơi mập mạp, mặt mũi nghiêm túc, từ bên ngoài bước vào. Thì ra, hôm nay là ngày đầu tiên Trịnh Bác Viễn đảm nhiệm vai trò giám đốc, cho nên đối phương đặc biệt đến thăm hắn. "Thế nào? Có quen không?" Trịnh Bác Viễn đương nhiên sẽ không nói không quen. Đầu tiên, hắn kể ra một chút khó khăn trong công việc, sau đó thuận tiện hỏi thăm sức khoẻ của bác cả. "Không tồi." Ánh mắt của Trịnh Kiến Thiết hiện lên vẻ khen ngợi: "Không tự ti nhưng cũng không tự cao, bác đánh giá cao con." Trịnh Bác Viễn liên tục xua tay, ra vẻ không dám nhận, còn có chút được sủng ái mà được lo sợ. Thấy Trịnh Kiến Thiết chỉ đến xem qua loa như vậy rồi chuẩn bị rời khỏi, Trịnh Bác Viễn bèn chủ động nhắc đến em họ của mình: "Tiểu Tú đang tham gia show truyền hình thực tế, vẫn đang livestream, bác có muốn nhìn xem một chút hay không?" "Nhắc đến nó làm gì?" Nghe thấy tên con gái mình, nụ cười trên mặt Trịnh Kiến Thiết ngay lập tức cứng đờ. Đứa con gái này, thật sự là khiến cho ông cảm thấy mất mặt vô cùng. Không giỏi ăn nói, không được lòng người khác, cũng không thể đem khoe ra. Quan trọng nhất là nó còn là con gái. Điều này khiến cho một người vẫn luôn tha thiết ước mơ có một người con trai để kế thừa gia nghiệp như Trịnh Kiến Thiết càng cảm thấy tiếc nuối. Cho nên đối với Trịnh Tú, dù có như thế nào ông cũng không thích nổi. Cho dù đó có là đứa con duy nhất của ông. "Thôi, đừng nói nữa, kệ nó muốn làm gì thì làm." Mấy năm nay, con gái làm ông ta thất vọng hết lần này đến lần khác, Trịnh Kiến Thiết đã hoàn toàn từ bỏ con gái mình. Không có chút hứng thú nào, chỉ dặn dò cháu trai chăm chỉ làm việc, ông bèn xoay người rời khỏi. Thậm chí không thèm liếc nhìn màn hình di động dù chỉ một cái. Trịnh Bác Viễn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được giải quyết. Một lát sau, hắn nở một nụ cười nham hiểm.