Chương 41: Mượn dao (5)

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Ngã Ái Cật Sơn Trúc 30-06-2025 00:02:19

Nghĩ tới chuyện tài sản sẽ bị chia cắt cho một người ngoài, hai ông bà già đau lòng muốn chết. Chuyện này cũng là chuyện mà Trịnh Bác Viễn vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hắn đã xem tất cả những tài sản của bác cả như là tiền của mình. Hiện tại, mỗi một đồng tiền mà Trịnh Diêu tiêu đều là của hắn ta. Con nhóc chết tiệt này, chẳng trách sao hôm nay dám trở mặt, hoá ra là đã nắm thóp ông ta rồi! "Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bậy." Trịnh Kiến Thiết cười lạnh: "Pháp luật quy định, nếu có di chúc thì sẽ dựa theo di chúc để phân chia tài sản." Con nhóc này muốn được chia tài sản, cũng non quá rồi! "Nói thật cho mày biết, trong danh sách thừa kế cổ phần và công ty, tao đã sớm viết tên anh mày. Lúc tao còn sống mày không vớt được đồng nào, sau khi tao chết rồi mày càng đừng hòng ăn được của tao xu nào!" Trịnh Bác Viễn ngẩn người, sau đó vui mừng quá đỗi. Hắn không thể nào tưởng tượng được, chuyện em họ muốn dọn ra ở riêng thế nhưng có thể mang lại cho hắn một bất ngờ lớn như thế này. Trịnh Diêu cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ không thể tin tưởng được: "Con là con gái ruột của ba, ba không thể đối xử với con như vậy được!" Cảm giác đã nắm được uy hiếp của đứa con gái bất hiếu này, Trịnh Kiến Thiết khó tránh khỏi có chút đắc ý, vì thế ngoài miệng càng thêm không kiêng nể gì: "Chẳng phải mày muốn dọn ra ngoài hay sao? Bây giờ, thu dọn đồ đạc của mày rồi cút ngay cho tao!" Con chó ông ta nuôi từ bé đến lớn thế mà cũng dám cắn ngược lại chủ. Lần này, ông phải cho nó hiểu rõ, rời xa người cha quyền lực như ông ta thì nó không phải là thứ chó má gì hết! Để ông chống mắt lên nhìn xem đứa con gái bất hiếu này có thể lăn lộn bên ngoài được bao lâu! Trịnh Kiến Thiết dường như đã có thể tưởng tượng ra cảnh đứa con gái chết bầm này của ông ta vẫy đuôi lấy lòng, xum xoe nịnh nọt chính mình. Hình ảnh này khiến cho Trịnh Kiến Thiết vô cùng thoả mãn. Trong lòng ông ta biến thái mà xem con gái mình như súc vật, chỉ nghĩ đến đây đã không nén được sung sướng. Nó càng bị chèn ép cực khổ, ông ta càng vui vẻ sảng khoái. "Đi thì đi! Ông đừng hối hận!" "Đùng" một tiếng, cánh cửa biệt thự bị đóng sầm lại. "Con nhóc bất hiếu này! Chết tiệt! Thế mà lại dám làm phản! Đồ mất dạy!" Hai ông bà già chưa từng bị ai ngỗ nghịch như vậy, gặp cảnh này ngay lập tức cảm thấy khó thở, ngã ngồi trên sofa thở hồng hộc, giơ tay ôm ngực không ngừng kêu đau, phảng phất như sắp đi đời nhà ma đến nơi rồi. Trong nhà ngay lập tức rối loạn vô cùng. Bên kia. Tiểu Lý ngập ngừng, muốn nói lại thôi, chuẩn bị an ủi vài câu. Theo góc nhìn của cậu, Tú Tú tội gì phải làm khổ mình như vậy? Người nhà họ Trịnh ngày thường chẳng xem cô như con người, không đánh thì mắng, lời lẽ vô cùng khó nghe. Gia đình như vậy, sao có thể có chuyện phân chia tài sản cho cô? Nào ngờ Tiểu Lý còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Diêu đã nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, thay đổi sắc mặt chỉ trong tíc tắc: "Được rồi, tớ ổn rồi." Tiểu Lý đang chuẩn bị lên tiếng an ủi: "..." Này, này có phải là quá nhanh rồi hay không??? "Thật ra tớ sớm nên đoán trước được, không phải sao?" Trịnh Diêu cười tự giễu. Thiếu nữ đỏ mắt, nước mắt rưng rưng nhưng lại cố ra vẻ kiên cường, khiến cho Tiểu Lý không khỏi đau lòng: "Cậu cũng đừng quá đau buồn. Cùng lắm thì sau này không bao giờ quay lại đó nữa là được." "Một mình cậu có thể sống tốt hơn như vậy nhiều." "... Ừm." Trịnh Diêu ôm một chiếc gối vào lòng, buồn bã trả lời. Tiểu Lý cho rằng cô vẫn còn buồn, càng đau lòng hơn. Nhưng mà ở một góc không ai chú ý, Trịnh Diêu không chút nào che giấu sự mỉa mai trong mắt, chẳng có một chút dáng vẻ đau buồn nào. Giết người mà thôi, đâu cần cô phải đích thân ra tay? Trước kia, đứa em họ danh chính ngôn thuận được hưởng quyền thừa kế là chướng ngại vật lớn nhất của Trịnh Bác Viễn. Nhưng bây giờ, trong tình huống di chúc đã được chuẩn bị sẵn sàng, vậy thì chướng ngại lớn nhất sẽ là ai đây? Chờ thêm một phút một giây đồng nghĩa với việc nguy hiểm càng lúc càng gần. Chờ đợi, có đôi khi sẽ mang lại biến cố. Cho nên, phải tốc chiến tốc thắng mới là cách tốt nhất. Trịnh Bác Viễn ơi Trịnh Bác Viễn à, cha của mày cứu Trịnh Kiến Thiết một mạng, vốn dĩ, tài sản của Trịnh Kiến Thiết nên là của mày. Cách vinh hoa phú quý chỉ một bước cuối cùng. Bây giờ, mày còn chờ gì nữa đây?