Đây là lần đầu tiên Trịnh Diêu tiếp xúc với máy bay.
Cô không tài nào hiểu được, một vật to lớn nặng nề như vậy, làm thế nào mà có thể bay lên trời được?
Nhìn đôi cánh làm bằng sắt thép, Trịnh Diêu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh nó run rẩy cất cánh như một chú chim nhỏ.
Hơn nữa, nếu chỉ đánh giá bề ngoài, tỉ lệ giữa cánh và thân thể cũng không hợp lý. Thứ này thật sự có thể chở nhiều người như vậy sao???
Ngay lúc Trịnh Diêu đang trầm tư suy nghĩ thì tiếng máy dò kim loại bỗng dưng vang lên, sau đó, nhân viên an ninh cầm máy dò kim loại kiểm tra thân thể của cô.
Lúc quét qua phía sau lưng và phần eo của Trịnh Diêu, máy dò kim loại vang lên tiếng "tít","tít".
Nhân viên an ninh kẹp máy dò kim loại dưới nách, sau đó duỗi tay sờ soạng kiểm tra thân thể của Trịnh Diêu.
Lúc sờ vào eo của Trịnh Diêu, cô theo bản năng mà run rẩy, nhân viên an ninh chẳng sờ thấy gì ngoại trừ một cái nút bằng kim loại ngay eo của Trịnh Diêu.
Quả nhiên, phụ nữ Á Đông trước giờ vẫn cổ hủ như vậy, chỉ kiểm tra an ninh thôi mà cũng ngại ngùng xấu hổ.
"Ok, người tiếp theo." Nhân viên an ninh chửi thầm trong lòng, ý bảo Trịnh Diêu nhanh chóng bước qua, đừng làm ảnh hưởng đến những người xếp hàng phía sau.
Người tiếp theo là Tiểu Lý. Cậu không giống Trịnh Diêu ngơ ngác không biết gì. Cậu đã đi máy bay không biết bao nhiêu lần, rất rành các quy trình kiểm tra an ninh trong sân bay.
Không chờ nhân viên an ninh nhắc nhở, cậu đã chủ động lấy ra đồ cắt móng tay, dao cạo chân mày, ... các loại vật dụng linh tinh bỏ vào chiếc khay kế bên.
Một lát sau, Tiểu Lý mới cầm balo của cậu và Trịnh Diêu ra.
Thì ra những thứ này đều không được phép mang theo...
Trịnh Diêu không hiểu những ký hiệu và chú thích tiếng nước ngoài kia, cũng không được ai nhắc nhở, sau khi quan sát vài phút mới đưa ra được kết luận như vậy.
Nhưng nếu lỡ mang theo những thứ đó thì sẽ như thế nào?
Máy bay sẽ vì vậy mà không thể cất cánh, hoặc là rơi xuống đất hay sao?
Nhưng bên cạnh khay đựng những vật dụng bị cấm có nhiều người đứng xung quanh đến như vậy, bây giờ cho dù có muốn âm thầm lấy lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Nếu vậy thì còn có biện pháp nào khác, ví dụ như tiêu huỷ những thứ đó hay không?
Vẫn nên hỏi thăm một chút cho chắc vậy.
"Cậu nói xem, hôm nay máy bay sẽ không xảy ra chuyện bất trắc gì đúng không?"
Tiểu Lý bất thình lình nghe được một câu như vậy, không khỏi giật mình, ngay lập tức buột miệng thốt ra: "Sao có thể! Máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất trên thế giới này!"
"Cậu có dự cảm gì không lành à?"
"Tú Tú, cậu đừng làm tớ sợ!"
Tiểu Lý vừa thức khuya cày phim kinh dị xong, vừa nghe vậy thì ngay lập tức sợ hãi không thôi.
"..." Sao cô cứ thấy người này đầu óc không được bình thường.
Trịnh Diêu lại hỏi: "Vậy nếu lỡ mang theo vật cấm thì sao? Cũng không có vấn đề gì à?"
"Ví dụ như..."
"Dao gọt trái cây chẳng hạn."
"Ha ha ha ha ha ha ha..." Nào ngờ Trịnh Diêu còn chưa nói xong, Tiểu Lý đã cười ầm lên: "Dao gọt trái cây? Nói đùa gì vậy, dựa vào khoa học kỹ thuật của bây giờ, thứ này tuyệt đối không thể nào... Ui da má ơi!"
Tiểu Lý đang nói thì chợt thấy một bóng đen sắc nhọn xẹt ngang qua trước mắt, giật mình đến mức suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi.
Trịnh Diêu lặng lẽ đem con dao yêu quý của mình cất lại chỗ cũ.
Chờ cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt hoảng sợ như vừa gặp vong của Tiểu Lý.
"Cậu, cậu, cậu..."
Tiểu Lý lắp bắp không nói nên lời, sợ hãi nhìn cô: "Cậu làm thế nào mà mang thứ chết tiệt này vào đây!?"
Mới ban nãy, cậu đã tận mắt chứng kiến nhân viên an ninh kiểm tra toàn thân của Trịnh Diêu, rõ ràng không có gì bất thường!
Trịnh Diêu chỉ phản ứng theo bản năng, lại mắc bệnh nghề nghiệp. Bởi vì ban nãy, dáng vẻ khi kiểm tra của nữ nhân viên an ninh tóc đỏ giống hệt với dáng vẻ của người hầu bên cạnh vua của các nước.
Vậy nên, cô theo thói quen mà giấu con dao đi.
Mặc dù bị Tiểu Lý nhìn chằm chằm, nhưng Trịnh Diêu cũng không chột dạ chút nào, tựa như người gặp rắc rối không phải là cô vậy: "Cho nên, bây giờ tớ phải làm sao đây?"
Tiểu Lý dứt khoát: "Vứt đi."
Trịnh Diêu lại kiên quyết: "Không cần!"
Muốn cô vứt bỏ một vũ khí thần kỳ như vậy, thật sự chẳng khác nào muốn giết chết cô.
"Người còn dao còn, người mất, dao cũng mất!"
Tiểu Lý có thể thông cảm cho cô, dù sao cũng là chiến hữu đã bầu bạn cô trong lúc khó khăn hoạn nạn, nhưng mà...
"Một con dao quân đội chỉ có mấy chục đồng thì có gì đặc biệt." Cậu như muốn phát điên lên: "Cùng lắm thì sau khi về nước lại mua một con dao khác, đảm bảo chất lượng tốt hơn con dao này nhiều!"
Cho nên, thật sự không đến mức phải mạo hiểm như vậy.
Mấy chục... đồng???
Nếu cô nhớ không lầm, những thứ cô mang về bờ trị giá hơn 30 vạn, cộng thêm 1-2 vạn phí vận chuyển bằng đường thuỷ của 3 con dê.
Trịnh Diêu hít sâu một hơi, quyết đoán mở điện thoại di động lên.
Sau 1 ngày 1 đêm làm quen, kỹ năng dùng điện thoại của cô đã vô cùng thành thạo.
Vài phút sau, sau khi tra xét trên mạng, vẻ mặt Trịnh Diêu trầm xuống.
Tiểu Lý nói không sai.
Cô thế mà lại xem một vật rẻ tiền như thế như bảo bối, lại còn cẩn thận giữ gìn lâu đến vậy.
Ngẫm lại bản thân còn đặc biệt dùng một tấm da thỏ để lau con dao kia, thậm chí đôi lúc bởi vì sợ con dao bị trầy xước chỗ nào, chuyện gì có thể dùng tay thay vì dùng dao thì cô đều sẽ tự tay làm lấy. Thậm chí, bây giờ còn mạo hiểm giữ lại con dao này, đem theo nó vào đây, Trịnh Diêu như bị nghẹn một cục tức, xả không ra, nuốt không trôi.
Dằn xuống một chút cảm giác không đành lòng cuối cùng còn sót lại, Trịnh Diêu quyết đoán bước vào nhà vệ sinh vứt con dao đi.
Dáng vẻ dứt khoát nhanh nhẹn, dường như đang cố che giấy lịch sử đen tối của bản thân.
Chỉ tiếc là, dáng vẻ cô si mê ôm lấy con dao này đã bị khán giả xem livestream trước đó chụp lại rồi...