Tiểu Lý đứng ngoài cửa chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám bước vào.
Hơn 10 phút sau, cảnh sát xuất hiện, áp giải hung thủ đi, sau đó phong toả hiện trường.
Đáng tiếc là tin đồn nhảm nhí đã truyền khắp nơi. Chẳng mấy chốc, toàn bộ cư dân ở đây đều biết căn nhà số 2 ở lầu 1 có người vừa mới bị sát hại.
Tuy Giang Lương không phải cảnh sát của khu vực này, nhưng dù sao cũng trực thuộc tổ hình sự của thành phố này, lại là người đầu tiên phát hiện ra tình huống ở đây, cho nên cảnh sát khu vực cũng không yêu cầu anh rời khỏi hiện trường. Ngược lại, họ còn cho phép anh cùng tham dự, hỗ trợ xử lý vụ án này.
"Đội trưởng Giang, em trai của cậu cũng giỏi thật, ngay cả tình huống này mà cũng có thể phát hiện ra điểm bất ổn, quả nhiên là kế thừa từ cậu."
Hơn nữa, cách xử lý không có điểm nào phải chê, là tất cả những gì mà một người bình thường có thể làm và nên làm trong tình huống này.
Nếu Giang Ôn tuỳ tiện gọi bảo vệ lại đây bắt người, nếu may mắn khống chế được nghi phạm thì tốt, nhưng nếu chẳng may không khống chế được thì to chuyện rồi.
Nhìn một đám trẻ con vẫn còn hồn nhiên chơi tuột cầu tuột cách đó không xa, đội trưởng Ngô không nhịn được, không rét mà run.
Trong phim điện ảnh xuất hiện một sát nhân giết người còn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng một khi đối phương thật sự xuất hiện ngoài đời thật, vậy thì khó có thể tưởng tượng ra sẽ nguy hiểm và đáng sợ như thế nào.
"Nghe nói sau khi tốt nghiệp xong, em trai cậu vẫn luôn ở trong nhà, nghe nói đã thất nghiệp nhiều năm rồi?"
"Nếu không, kêu em cậu thi thử vào cục cảnh sát bên này xem sao?"
Tục ngữ có câu nói rất đúng, hổ phụ vô khuyển tử. Đều là một cha một mẹ sinh ra, em trai hẳn là sẽ không thua kém nhiều ha?
"Thôi đi, nó cũng không phải viên ngọc quý có thể khai thác đâu." Giang Lương ngượng ngùng, khó mà mở miệng nói cho đội trưởng Ngô biết rằng, người được cậu ấy khen là người đã ngay lập tức ngất xỉu khi nhìn thấy hiện trường vụ án, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.
Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, khoé miệng Giang Lương co giật.
"Ngay cả bảo vệ hiện trường cũng không biết, để cho nó làm cảnh sát chính là một tai hoạ."
"Người trẻ tuổi mà, rèn luyện thêm là tốt rồi. Cậu nhìn những cảnh sát mới này mà xem, chẳng phải cũng như vậy sao?" Đội trưởng Ngô cười ha ha.
Ma mới vào ngành chưa được một năm đã gặp phải vụ án nghiêm trọng như thế này, mấy cảnh sát trẻ tuổi ôm bồn hoa bên ngoài.
Lúc này, cũng chỉ có hai người từng trải như đội trưởng Giang và đội trưởng Ngô mới có thể mặt không đổi sắc mà đứng đây.
Cho dù là phó đội trưởng, sau khi thăm dò hiện trường cũng cảm thấy dạ dày quay cuồng, bắt đầu buồn nôn.
Người trước là tố chất tâm lý mạnh mẽ, người sau đơn giản là có thâm niên trong nghề, tích lũy nhiều kinh nghiệm, nhìn nhiều cũng thành quen.
Chẳng trách Giang Lưu còn trẻ như vậy mà đã trở thành đội trưởng của cục cảnh sát trong thành phố.
Mấy cảnh sát trẻ tuổi thấy vậy, không khỏi nhìn hai người bằng ánh mắt kính nể.
Phía bên kia.
Trịnh Diêu và Tiểu Lý đang phối hợp với cảnh sát khai khẩu cung.
Bọn họ lần lượt kể lại những gì mình nhìn thấy và nghe thấy, sau đó làm thế nào mà phát hiện ra, cuối cùng lại xử lý như thế nào, từ đầu đến cuối kể lại một lượt.
Cảnh sát: "Xin hỏi, là ai phát hiện điểm bất thường trước?"
Tiểu Lý nghe vậy, bèn quay đầu nhìn về phía Trịnh Diêu.
Trịnh Diêu bất đắc dĩ, đành phải gật đầu: "Là tôi."
Cảnh sát: "Nếu vậy, làm sao cô phát hiện ra điểm bất thường?"
"Mới đầu là do chó không sủa, Giang Ôn tính lại gọi dì Chu, nào ngờ vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng xộc vào mũi."
Trịnh Diêu nói dối không chút đổi sắc: "Lúc trước, tôi từng giết gà giết cá rồi, mùi không thể nồng đến như vậy được. Hơn nữa, tôi hoạt động trong giới giải trí, bình thường xem khá nhiều phim hình sự phá án, cho nên lúc đó ngay lập tức cảm thấy không ổn."
Chẳng trách sao nhìn cô gái trước mặt quen mắt đến như vậy, hoá ra là minh tinh.
Cảnh sát bừng tỉnh, sau đó lại hỏi thêm vài vấn đề, Trịnh Diêu đều trả lời đầy đủ. Nhìn thấy khuôn mặt Trịnh Diêu bắt đầu hiện lên vẻ buồn ngủ, hơn nữa, vụ án này cũng không liên quan gì đến cô, người ta cũng chỉ là một nhân chứng mà thôi, vì vậy bèn để cho cô trở về nghỉ ngơi.
Nhưng mà, cho dù như vậy, Trịnh Diêu vẫn không cảm thấy mình có thể lừa dối trót lọt.
Anh trai của Giang Ôn và vị đội trưởng Ngô kia đều không phải là người dễ lừa gạt.
Ai có bản lĩnh hay không, ai là bao cỏ chỉ biết nói suông, chỉ cần đứng đối diện đã có thể nhìn ra.
Haiz.
Thật phiền phức.