Chương 27: Phát hiện (2)

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Ngã Ái Cật Sơn Trúc 30-06-2025 00:02:19

Gió biển nhè nhẹ thổi qua, từng chút từng chút một, phảng phất như thổi vào lòng người. Chu Hoài Cẩn, Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ nhìn lại bản thân mình, toàn thân bốc mùi mồ hôi chua lè, trước đó còn không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ đột nhiên cảm thấy xấu hổ muốn chết. Ngay cả Trình Tiêu và Hứa Vi cũng lặng lẽ lùi lại hai bước. Trịnh Diêu nhướng mày, đúng lúc cô chuẩn bị mở miệng nói gì đó, bỗng dưng nhìn thấy có một bóng người từ xa lao tới, vẻ mặt hưng phấn vẫy tay với cô. Lúc dùng di động lên mạng tìm kiếm, cô không nhìn thấy người này. Ngay khi Trịnh Diêu cho rằng mình sẽ phải tốn sức tìm hiểu thân phận của người này thì đối phương đã tự bán đứng bản thân rồi. "Mẹ nó, Trịnh Bác Viễn là tên khốn kiếp! Chó má! Thế nhưng lại giở trò giữ chân tớ ở lại trong nước, không cho tớ đến đây!" "Tớ chính là quản lý của cậu, lúc này tớ không đến thì còn ai đến nữa!" —— Nhìn đi, trong tình huống này, Trịnh Diêu muốn không biết thân phận của người đàn ông này cũng khó. Quản lý, là từ thường dùng trong ngành truyền thông, dùng để chỉ người đứng ra đại diện và sắp xếp công việc cho nghệ sĩ. Thông thường, có hai loại trường hợp. Một là do bạn bè người thân đảm nhiệm vai trò này, hai là người quản lý được công ty chỉ định cho. Lặng lẽ dùng di động tìm kiếm rồi nhìn thoáng qua kết quả, Trịnh Diêu lại liếc mắt đánh giá thanh niên trước mặt một chút, cuối cùng tự động xếp cậu vào loại đầu tiên. Người quản lý Tiểu Lý vẫn còn đứng đó lải nhải mắng chửi: "Lần này Trịnh Bác Viễn thật sự quá đáng, đây là lần đầu tiên cậu đi nước ngoài, hơn nữa chỉ đi một mình. Đất khách quê người, bị bỏ lại một mình trên đảo hoang, không biết khi đó cậu đã sợ hãi đến thế nào." Bản thân Tú Tú nhát gan như vậy, lúc nhìn thấy thiếu nữ co chân ngồi trong góc run bần bật qua livestream, Tiểu Lý đau lòng muốn chết, phẫn nộ đến mức chỉ hận không thể xông vào công ty của nhà họ Trịnh đánh cho Trịnh Bác Viễn một trận tơi bời. Sự thật chứng minh, kế hoạch của Trịnh Bác Viễn thật sự có hiệu quả. Trịnh Tú không thể chịu đựng được, cứ như vậy mà chết đi, nhưng thân xác không chết, bên trong chỉ thay đổi linh hồn, đổi thành Trịnh Diêu đến từ 2000 năm trước. Có ân báo ân, có thù báo thù, Trịnh Diêu cũng không phải là thánh mẫu. Cô lặng lẽ ghi nhớ cái tên Trịnh Bác Viễn này, sau đó tiếp tục nghe Tiểu Lý nói. Tuy quá trình có chút gian nan, nhưng dù sao kết quả cũng tốt. "Tớ đã có thể tưởng tượng ra Trịnh Bác Viễn sẽ phẫn nộ như thế nào khi thấy cậu nổi tiếng như bây giờ. Xứng đáng, cho hắn ta tức chết luôn!" "Nhìn thấy những phóng viên đó không? Những người đó đều đến đây chờ từ sáng sớm, đều muốn phỏng vấn cậu." Tú Tú rốt cuộc có thể xoay chuyển tình thế rồi! Tiểu Lý hưng phấn như bản thân cậu mới là người nổi tiếng, nhịn không được dùng khuỷu tay huých eo Trịnh Diêu: "Cậu hay thật, cũng không biết từ khi nào mà lại trở nên lợi hại như vậy. Nói thật đi, có phải cậu giấu tớ âm thầm đi học thêm các lớp bổ túc hay không?" "À, tớ lén luyện tập cũng lâu rồi, vốn dĩ tớ tính chờ ngày nào đó có cơ hội thì đâm Trịnh Bác Viễn một nhát, không ngờ chưa kịp đâm chết Trịnh Bác Viễn, ngược lại lại phải đâm lên con dê." Khả năng diễn xuất của Trịnh Diêu chân thật vô cùng, giống như thật sự có chuyện như vậy xảy ra. Tiểu Lý quả nhiên không chút nghi ngờ, trong lòng càng thêm đau lòng Trịnh Diêu. Nhìn xem, ép người quá đáng, khiến cho một người hiền lành như Tú Tú thậm chí còn nghĩ đến chuyện kéo Trịnh Bác Viễn chết chùm. Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số phóng viên, cùng với ánh đèn flash chớp nháy liên tục, Trịnh Diêu thong dong bước vào sảnh khách sạn. Cô nhanh chóng để mắt đến những chiếc balo chất đống ở sảnh. Balo này đối với cô cũng không xa lạ, thậm chí là vô cùng quen mắt. Bởi vì cô cũng có. Đó là thứ duy nhất cô có bên cạnh sau khi tỉnh lại. Hiện giờ nhìn thấy, có vẻ như là chương trình cố ý chuẩn bị sẵn. Tuy các balo bề ngoài đều giống nhau, nhưng đồ bên trong lại hoàn toàn khác xa. Lúc nhân viên công tác thu dọn balo, Trịnh Diêu cũng liếc mắt nhìn một cái. Cũng nhờ vậy mà cô âm thầm nhận ra một vấn đề. "Cậu nói xem, đồ trong balo mà tổ tiết mục phân chia cho tớ, có phải là đã bị ai động tay động chân rồi hay không?" Những trang bị này tuy đối với cô là dư dả, nhưng nếu là với người bình thường, vậy thì thật sự rất khó khăn. Đặc biệt là sau khi Trịnh Diêu tìm hiểu về nguyên chủ. Khả năng sinh tồn của Trịnh Tú thậm chí còn kém hơn người bình thường rất nhiều. Tiểu Lý không chút do dự mà trả lời: "Đương nhiên rồi. Cho dù là show sinh tồn nơi hoang dã cũng không dám quá đáng như vậy, chắc chắn là do Trịnh Bác Viễn làm!" "Hả, cậu đi đâu vậy?" Vốn dĩ, Tiểu Lý chỉ trả lời theo thói quen chứ không có gì chắc chắn, dù sao trước giờ Trịnh Bác Viễn cũng không đối xử tốt với Tú Tú. Nhưng nào ngờ cậu vừa dứt lời, Trịnh Diêu suy tư một chút, sau đó mặc kệ lịch trình tiếp theo của tổ tiết mục, cứ như vậy mà bước lại gần đống balo kia. Lúc hai người nói chuyện, âm lượng vô cùng thấp, cho nên cũng chỉ có hai người nghe thấy. Bước lên vài bước, Trịnh Diêu quay lại nhìn người quay phim phía sau lưng. Người quay phim thấy vậy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, theo bản năng mà đi theo quay cô. "Cô ấy muốn làm gì vậy?" Ngay lúc cư dân mạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trịnh Diêu đã bước theo nhân viên công tác đang sắp xếp lại balo vào một căn phòng nhỏ trước mặt. Trịnh Diêu bước đi nhẹ nhàng, không tạo ra bất kỳ âm thanh gì, cho nên cũng không bị bất kỳ nhân viên công tác nào phát hiện. Người quay phim và Tiểu Lý bị cô ảnh hưởng, cũng rón ra rón rén bước theo. Đẩy cửa phòng ra, trước ánh mắt kinh ngạc của tổ đạo cụ, Trịnh Diêu ngay lập tức chú ý đến chiếc rương bốc thăm trúng thưởng. Không xong rồi! Nhân viên công tác biết chuyện ai nấy đều sửng sốt, ngay lập tức đứng bật dậy tính cản cô lại. Nhưng động tác của đối phương cho dù có nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng Trịnh Diêu được. Vốn dĩ chỉ là suy đoán cá nhân, nhưng chính biểu hiện hoảng loạn của nhân viên công tác đã chứng minh suy đoán của cô là đúng, ngay lập tức khiến cô càng thêm chắc chắn và quyết tâm vạch trần sự thật. Trước mặt tất cả mọi người, Trịnh Diêu dứt khoát giơ tay đập vỡ chiếc rương bốc thăm. Chiếc rương gỗ vỡ tan tành, cư dân mạng còn chưa kịp cảm thán sao lực tay của cô lại mạnh đến như vậy đã ngay lập tức bị máy móc trang bị trong rương thu hút toàn bộ sự chú ý. "Có gian lận." Trịnh Diêu gằn từng chữ một: "Chương trình gian lận, rương bốc thăm đã bị sắp xếp sẵn, có người muốn lấy mạng của tôi." Không ổn! Lúc này, người quay phim muốn tắt camera đã không còn kịp nữa rồi. Không ngờ trước đó cô ấy im lặng là vì tung ra tin tức kinh thiên động địa này. Trước đó thậm chí còn không có bất kỳ dấu hiệu nào, vô cùng bất ngờ, không ai kịp đề phòng. Vốn dĩ, người quay phim còn tưởng cô tính hành động bất ngờ như khi còn trên đảo, có thể giúp show này câu thêm view và tăng rating. Người quay phim lạnh sống lưng, ngay lập tức tắt camera, sắc mặt tái nhợt. Xong, xong rồi, cảnh tượng vừa nãy đã bị khán giả xem livestream nhìn thấy hết... Con mẹ nó, mắc mưu rồi! Ngẫm lại ánh mắt của Trịnh Diêu trước khi bước vào căn phòng này, người quay phim còn tưởng rằng cô đang ấp ủ chiêu trò gây bất ngờ gì, nào ngờ... Lúc nhìn về phía Trịnh Diêu, ánh mắt của người quay phim vô cùng oán trách và giận dữ.