Về phần vì sao cô không nói rõ ra, mục đích là để chôn một hạt giống đa nghi trong lòng Trịnh Bác Viễn.
Trịnh Diêu thích nhất là châm ngòi ly gián.
Bây giờ xem ra hiệu quả khá tốt, hắn ta quả nhiên đã bắt đầu nghi ngờ những người bên cạnh.
Tiểu Lý không hiểu ra sao: "Nhìn ra? Nhìn như thế nào?"
Sao cậu lại chẳng hay biết gì hết?
Trịnh Diêu: "Lúc bọn họ vừa mới xuống xe, tớ ngửi được mùi nước hoa nữ trên người Trịnh Bác Viễn, mùi giống hệt như mùi nước hoa trên người của bí thư."
Nếu chỉ đơn thuần là ngồi trong cùng một không gian, thì cùng lắm gió thổi qua một chút là bay mùi mất rồi, sẽ không thể nào giữ mùi lâu đến như vậy được.
Hai người này chắc chắn là đã có những tiếp xúc thân mật hơn như thế này.
"Hơn nữa, chiếc dây chuyền hình Quan Âm trên cổ hắn ta, phần thân dây có dính một sợi tóc dài của nữ giới, đuôi tóc màu vàng, hoàn toàn trùng khớp với màu tóc của bí thư."
Hẳn là trong lúc làm chuyện thân mật, hai người đã không chú ý nên để tóc vướng vào sợi dây chuyền. Dù sao thì trong lúc tình cảm nồng cháy mãnh liệt như vậy, ai mà rảnh rỗi chú ý những chi tiết này cơ chứ? Người xung quanh lại càng không để ý đến những chi tiết nhỏ này.
Tiểu Lý trợn to mắt, nhưng cho dù có cố gắng đến đâu cũng không nhìn ra được sợi tóc kia ở đâu.
Chẳng lẽ Tú Tú dùng kính viễn vọng để soi à?
Vẻ mặt của Tiểu Lý vô cùng kỳ quái.
"Không biết cậu có chí ý đến vết đỏ trên cổ Trịnh Bác Viễn hay không? Hắn ta hẳn là đã dùng khăn giấy lau, nhưng cũng không lau sạch hoàn toàn được, vô tình dây ra cổ áo sơ mi màu trắng. Mà hôm nay, bí thư trùng hợp cũng đánh màu son đỏ như thế này."
Tiểu Lý nhìn thiếu điều muốn mù mắt, nhân lúc Trịnh Bác Viễn quay đầu nhìn kính chiếu hậu mới miễn cưỡng thấy được một vết đỏ rất nhạt.
Trịnh Diêu kết luận: "Cho nên cảnh tượng khi đó hẳn là bí thư ngồi trên đùi hắn ta, hai người ôm hôn nhau, sau khi xong việc mới soi gương, vội vàng thủ tiêu những dấu vết mà đối phương để lại trên người mình."
"Cậu nhìn mà xem, trên sàn vẫn còn vương vãi những tờ giấy mà hắn dùng để lau son môi."
"Quan trọng nhất là, môi của bí thư sưng đỏ lên, cho dù có đánh son lại để che giấu thì vẫn có thể nhìn ra được vài phút trước ả ta từng hôn người khác, hơn nữa, đối phương còn có khuynh hướng bạo lực."
Điểm lại một loạt phương pháp thủ tiêu chứng cứ vô cùng qua loa của hai người họ, còn để lại nhiều dấu vết như vậy, Trịnh Diêu không khỏi nhíu chặt mày: "Hai người kia thật là, không cẩn thận chút nào, để lại nhiều sơ hở đến như vậy, thế mà lâu như vậy vẫn không ai phát hiện ra chuyện của bọn họ hay sao?"
Tiểu Lý: "..."
Bái phục, cậu hoàn toàn bái phục. Tú Tú thế mà lại có thể phân tích rõ ràng đến như vậy, thậm chí còn tường tận cả tư thế thân mật của người ta.
Nhưng mà... Những dấu vết này mà cũng tính là nhiều sơ hở cơ à? Người bình thường mới chẳng ai đi chú ý đến những chi tiết này!
Dù sao, cho dù Trịnh Diêu đã chỉ ra rõ ràng như vậy rồi, vẫn còn rất nhiều chi tiết mà cậu không nhìn ra được.