Xuống máy bay chưa được bao lâu, Trịnh Diêu đã nghe thấy tiếng thông báo của điện thoại di động, thấy Trình Tiêu và Hứa Vi đều đã theo dõi cô trên Weibo.
Trình Tiêu: "Các anh em, tôi đã quay lại rồi đây!"
Hứa Vi: "Sau này phiền mọi người chỉ dạy nhiều hơn."
Fans cứng của Trình Tiêu ngay lập tức nước mắt lưng tròng.
Ai còn nhớ rõ, mấy năm trước, Trình Tiêu cũng là một trong số những nam minh tinh lưu lượng từng nổi tiếng một thời?
Im lặng lâu như vậy, cuối cùng cậu ấy cũng thoát khỏi cái danh thằng đàn bà, thông qua việc khắc phục khó khăn mà hoàn toàn chứng minh được bản thân.
Nhìn biểu hiện trên đảo hoang của cậu ấy mà xem, ai còn dám nói cậu ấy đàn bà, ai còn dám nói cậu ấy không đủ nam tính!
"A a a a a a a Tiêu Tiêu, mãi yêu Tiêu Tiêu!"
"Tôi cảm thấy nữ đồng đội của cậu ấy cũng không tồi, hoạt bát đáng yêu, +1 fan."...
Trịnh Diêu tắt điện thoại di động, vừa bước ra khỏi sân bay, một chiếc xe màu đen đã ngay lập tức dừng lại trước mặt cô.
Cuối cùng Trịnh Diêu cũng gặp được anh họ vẫn luôn ức hiếp nguyên chủ mà Tiểu Lý thường hay nhắc đến. Đồng thời, còn gặp được bí thư của ba không nguyên chủ.
"Trịnh tiểu thư, Trịnh tổng kêu tôi và Trịnh giám đốc đến đón cô về nhà." Bí thư nở một nụ cười ngọt ngào, không hề bởi vì thiếu nữ trước mặt không được yêu thương mà xem thường cô ấy.
Nhưng sự khinh miệt trong đáy mắt lại hoàn toàn không có cách nào che giấu được.
Trịnh Bác Viễn càng không cần phải nói. Hắn ta đến đây mục đích chính là để hỏi tội Trịnh Tú.
"Mày đúng là càng lúc càng to gan, thế nhưng còn dám vu khống tao."
"Tao là anh họ của mày, mày lại dám đối xử với tao như vậy, đúng là đồ máu lạnh vô tình vô nghĩa."
Trịnh Bác Viễn híp mắt lại, nghiến răng gằn từng chữ: "Chúng ta lớn lên cùng với nhau mà mày lại như vậy, đúng là thứ lòng lang dạ sói!"
Nếu là Trịnh Tú của trước kia, nghe thấy những lời này chắc đã sợ hãi đến mức bật khóc rồi.
Nhưng Trịnh Diêu không phải Trịnh Tú. Thủ đoạn công kích bằng lời nói này thậm chí còn khiến cho cô chẳng buồn mở miệng đáp lời.
Hiện tại, Trịnh Diêu chỉ quan tâm một chuyện ——
"Ừm... Hỏi hai người một vấn đề ha."
Trịnh Diêu lộ ra vẻ mặt tò mò, nhưng giây tiếp theo, lời nói của cô đã khiến mặt của hai người kia tái mét: "Ba tôi có biết chuyện cháu trai và người phụ nữ của ông ta dan díu với nhau không?"
Tiểu Lý ngay lập tức quay đầu lại, khiếp sợ nhìn cô.
Mẹ nó, cô ấy đang nói cái gì vậy!
Mặt của bí thư biến sắc, trái tim của Trịnh Bác Viễn cũng đập lỡ một nhịp. Ngay sau đó, hắn ta thẹn quá hoá giận mà đập mạnh tay lái, hùng hổ quát lớn: "Mày đang nói nhăng nói cuội gì vậy!?"
Trịnh Diêu ngay lập tức hiểu rõ: "Thoạt nhìn thì ba tôi chưa biết ha."
"Tôi hiểu rồi."
Cô gật gật đầu, nhẹ nhàng cất lời như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Lái xe đi."
"Đến lúc về nhà rồi."