1 tiếng sau, Trịnh Bác Viễn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nghĩ tới cùng một vấn đề với Trịnh Diêu.
Cho dù em họ đã biết chuyện giữa hắn và Tiểu Hinh thì sao chứ? Nó không có chứng cứ gì, có nói ra thì bác cả cũng không tin.
Nhiều năm trôi qua, có lần nào mà không phải như vậy?
"Yên tâm đi, sẽ không lộ ra đâu." Sau khi nghĩ thông suốt, Trịnh Bác Viễn trắng trợn mở miệng nhắc nhở bí thư đang ngồi bên cạnh.
Tiểu Lý thấy vậy, giận muốn nổ tung phổi.
Trịnh Diêu bất động như núi, thậm chí còn không thèm mở mắt.
Cô có nên nói là Trịnh Bác Viễn quá tự tin hay không? Nếu là người khác, gặp tình cảnh này nhất định sẽ càng thận trọng hơn, mà hắn ta thế nhưng vẫn có thể trắng trợn thản nhiên xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Xe chậm rãi dừng lại trong bãi đậu xe của biệt thự. Tất cả người làm vườn và người hầu trong biệt thự đều chỉ công nhận một mình đại thiếu gia là Trịnh Bác Viễn, căn bản không thèm quan tâm đến vị tiểu thư danh chính ngôn thuận là Trịnh Diêu.
Trịnh Diêu đứng đó suốt 5 phút, ngay cả một người hỗ trợ khuân vác hành lý cũng không có.
Cuối cùng, Tiểu Lý đành phải khệ nệ bưng từng chiếc vali từ cốp xe xuống.
Thái độ của những người làm trong căn biệt thự này cũng chính là thái độ của chủ nhân căn biệt thự.
Trước khi vào nhà, Trịnh Diêu đã chuẩn bị tâm lý trước, nào ngờ, cô vẫn đánh giá quá cao những người này.
Cô còn chưa kịp cởi giày ra đã nghe thấy tiếng trách móc vang lên.
Trịnh lão gia tử vừa nhìn thấy cháu gái quay về, ngay lập tức giận sôi máu chửi ầm lên: "Mày có còn là người nhà họ Trịnh hay không? Thứ vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo rào cây sung, thế mà lại dám đối xử với anh trai mình như vậy!"
Lão thái thái càng đau lòng Trịnh Bác Viễn: "Con nhóc chết tiệt này, thanh danh của anh mày đều bị mày huỷ hoại cả rồi. Nếu sau này nó không cưới được vợ thì mày chính là tội nhân lớn nhất!"
Trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, thậm chí chẳng thèm phân biệt phải trái đúng sai.
Trịnh Diêu hơi hơi híp mắt: "Phiền hai người nhìn cho rõ, là anh ta cấu kết với tổ tiết mục để gian lận trước. Chẳng lẽ ngay cả nói ra sự thật mà con cũng không có tư cách hay sao?"
"Vậy thì sao chứ?" Lão gia tử và lão thái thái vẫn tiếp tục mặc kệ: "Chẳng phải mày vẫn bình an không xảy ra chuyện gì hay sao?"
"Có chuyện gì mà không thể về nhà đóng cửa bảo nhau, sao phải vạch áo cho người xem lưng, làm ra loại chuyện bêu xấu người nhà như vậy! Thật mất mặt!"
Trịnh Diêu: "Vậy con cũng nói rõ bây giờ luôn, anh ta sai nhưng hai người cũng chẳng làm gì anh ta cơ mà? Có thể thấy được hai người chỉ tuỳ tiện nói suông, kiếm cớ lừa gạt con mà thôi."
"Về chuyện cưới vợ... Ngay cả em họ của mình mà cũng có thể ra tay được, loại người độc ác tàn nhẫn như vậy, có cô gái nhà lành nào nhìn trúng anh ta được cơ chứ?"
Trịnh Diêu không hề che giấu sự khinh miệt trong mắt. Trịnh Bác Viễn thấy vậy càng thêm phẫn nộ.
Những lời này ngay lập tức chọc trúng tim đen của hai ông bà già.
Lão thái thái tức điên, giận dữ lao về phía cô: "Đồ chết tiệt, mày nói hươu nói vượn gì vậy, dám ăn nói bậy bạ, tao đánh chết mày!"
Thấy Trịnh Diêu dám né tránh, hai ông bà già càng tức điên lên, mặt mày xanh mét: "Làm phản rồi! Đồ bất hiếu! Mất dạy!"
Trước khi nhà họ Trịnh phất lên, thanh danh của hai ông bà già này trong thôn đã chẳng ra gì. Bây giờ phát đạt, chuyển vào thành phố sống, mỗi ngày ngợp trong vàng son nhung lụa, tính tình càng lúc càng tệ hơn trước.
Đáng thương nhất là mẹ ruột của nguyên chủ, sau khi sinh nguyên chủ ra chẳng được mấy năm, bởi vì chỉ sinh con gái mà không sinh được con trai nên đã bị ép uống thuốc độc tự sát. Bởi vậy nên nhiều năm trôi qua như vậy, nguyên chủ cô đơn lẻ bóng, ngay cả một người yêu thương quan tâm mình cũng không có.
Ông bà nội của nguyên chủ chỉ là thêm vào, nhưng quan trọng nhất vẫn là thái độ của Trịnh Kiến Thiết.
Nhìn người đàn ông trung niên từ nãy đến giờ vẫn ngồi một chỗ im lặng không nói lời nào, Trịnh Diêu thay thế Trịnh Tú hỏi ra một câu: "Ba, chẳng lẽ ba cũng nghĩ như vậy sao?"
Không biết như thế nào, nhưng Trịnh Kiến Thiết bỗng dưng cảm giác hôm nay, khi nói chuyện với mình, con gái có chút khác so với ngày thường.
Chẳng qua ông ta cũng không suy nghĩ thêm nhiều, chỉ im lặng 2 giây, sau đó không chút do dự mà lạnh lùng nói: "Chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, không nên vạch áo cho người xem lưng."
Trịnh Diêu ngay lập tức rõ ràng thái độ của ông ta.
"Cho dù con bởi vì vậy mà chết, ba cũng không cảm thấy có vấn đề gì sao?"
Trịnh Kiến Thiết trả lời không chút do dự: "Mày chẳng phải vẫn bình yên vô sự hay sao?"
Giọng điệu của ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn: "Tao không rõ vì sao mày phải làm lớn chuyện này, chuyện bé xé ra to, chẳng lẽ làm như vậy thì mày được lợi gì à?"
Hại ông ta mất mặt trước bao nhiêu người.
"Bây giờ, thanh danh của mày và anh mày đều chẳng ra gì, ai cũng biết anh em mày bất hoà rồi đó, mày đã hài lòng chưa?"
Trịnh Kiến Thiết lạnh lùng mắng: "Hừ, thiển cận!"
Quả nhiên, con gái của ông ta vẫn ngu ngốc như lúc trước.
"..."
Trịnh Diêu dường như đang tiêu hoá đủ loại tin tức khác nhau, im lặng một chút, sau đó mới mở miệng nói: "Cho dù là mất mặt thì cũng không thể nào mất mặt bằng chuyện ba bị cắm sừng được, đúng không?" Tay cô chĩa thẳng vào Trịnh Bác Viễn và bí thư, khiến cho bí thư sợ hãi đến mức đổ mồ hôi ướt cả áo.
Cô ta thế mà lại dám nói ra!
Trịnh Bác Viễn lảo đảo suýt ngã, ngay sau đó, ánh mắt tàn nhẫn, dường như hạ quyết tâm, tranh thủ trước khi Trịnh Kiến Thiết nhìn qua phía mình thì giành trước quát lớn một tiếng, vẻ mặt căm phẫn: "Đừng có mà ngậm máu phun người!"
Dáng vẻ của hắn ta, muốn bao nhiêu oan ức thì có bấy nhiêu oan ức.
Tiểu Hinh và Bác Viễn?
Sao có thể?
Chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi.
Đàn ông lúc nào cũng tự tin như vậy. Trịnh Kiến Thiết cảm thấy mình vừa trưởng thành chín chắn lại vừa có nhiều tiền, mạnh hơn một thằng nhóc miệng còn hôi sữa không biết bao nhiêu lần.
Trịnh Kiến Thiết hoàn toàn bất mãn với con gái mình: "Mới sốt ruột một chút mà đã nói năng lung tung, vu khống cho người khác. Trịnh Tú, ai dạy cho mày thói hư tật xấu này!"
"Mày đúng là khiến cho tao quá thất vọng rồi."
Trịnh Kiến Thiết cũng không chú ý rằng, giọng nói của ông ta càng nghiêm túc thì ánh mắt của Trịnh Diêu càng lúc càng lạnh lùng.
Cô không dám tưởng tượng, nguyên chủ mỗi ngày đều sống trong một gia đình như vậy thì khổ sở đến mức nào.
Cảm giác cho dù có nói thế nào cũng không một ai tin tưởng, giống như bị chôn sống trong quan tài, trơ mắt nhìn bản thân chết dần chết mòn.
Cô cùng lắm là cảm thấy khó chịu 1-2 ngày, nhưng nguyên chủ lại chịu đựng cuộc sống như thế này suốt 19 năm.
Trịnh Diêu không nhịn được mà thở dài, cũng không thèm giải thích gì thêm nữa.
Dừng ở đây là đủ rồi.
Đồ vô dụng thì không cần giữ lại làm gì.
Nghĩ cách xử lý thôi.