Chương 40: Mượn dao (4)

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Ngã Ái Cật Sơn Trúc 30-06-2025 00:02:19

Trịnh Bác Viễn giống như một lồng giam không có bất kỳ kẽ hở nào, giam cầm nguyên chủ suốt mười mấy năm, ngày nào cũng như ngày nào, có thể tưởng tượng ra cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở, dường như có chạy đến cùng trời cuối đất cũng không trốn thoát được khỏi bàn tay của hắn. Không lâu trước đây, nguyên chủ rốt cuộc cũng phát điên mà chết, hệt như mong muốn của Trịnh Bác Viễn. Trịnh Diêu lại lần nữa xác định rằng, quyết định của cô là hoàn toàn đúng đắn, không cần kiêng dè bất kỳ điều gì nữa. Những người này, một người cũng không chạy thoát được. * Chỉ có một chút đồ đạc như thế này, chẳng mấy chốc mà hai người đã thu xếp xong. Dùng hai chiếc vali còn dư dả. "Mày đi cũng được, nhưng phải để lại những đồ thuộc về căn nhà này." Trịnh Diêu vừa mới mở cửa đã nghe thấy Trịnh Kiến Thiết nói ra một câu như vậy. Đến bây giờ, ông ta còn tưởng rằng những lời uy hiếp của mình có tác dụng. Vài thứ đồ của ông ta, có cho cô cũng không thèm! Ngay khi Tiểu Lý cho rằng thiếu nữ vẫn luôn cố gắng kiên cường sẽ tiếp tục dùng cứng đối cứng, nào ngờ, cô đột nhiên vô duyên vô cớ mà mềm xuống. "Đồ của mình, dựa vào cái gì mà không được lấy?" Tiểu Lý: "???" Cmn bé ơi tỉnh đi em, cái gì đáng thì hãy tranh, những thứ đó có gì mà phải tranh giành! Trịnh Diêu dường như không nhìn thấy sự ám chỉ của người quản lý, tiếp tục nói: "Con là con gái của ba, chẳng lẽ ngay cả mang đi một ít đồ vật trong nhà cũng không có quyền?" Sao hôm nay nó khác hẳn với mọi ngày vậy? Tựa như đã trở thành một người khác. Còn chưa chờ Trịnh Kiến Thiết nổi trận lôi đình, Trịnh Diêu lại nói: "Không chỉ những thứ trước mắt, thậm chí là tài sản, cổ phần, ngay cả công ty, cũng nên có phần của con!" Trịnh Kiến Thiết ngay lập tức nổi giận, đứng bật dậy: "Mày nằm mơ!" Trịnh Diêu không quan tâm: "Lời nói của ba không tính, dù sao pháp luật rõ rành rành ra đó, chẳng lẽ ba muốn phản đối luật pháp của quốc gia à?" Hơn 2000 năm trước, khi cô còn ở Đại Khâm, con cái của vương hầu đều có quyền thừa kế, ngay cả bình dân cũng vậy. Cô không tin hơn 2000 năm sau sẽ huỷ bỏ những luật lệ này. Lên mạng thử search một chút, quả nhiên có kết quả. Lão gia tử ngay lập tức đứng ngồi không yên: "Hay lắm, mày quả nhiên nhớ thương tài sản của ba mày. Mày cũng xứng nhắc đến công ty và cổ phần à?" Nhưng lão thái thái lại luống cuống. Bà ta không biết chữ nên không hiểu, chỉ lo lắng hỏi đứa cháu trai yêu quý của mình: "Là thật vậy sao? Nó nói thật à? Tiền của bác cả của con sau này muốn chia một nửa cho nó à?"