"Không hay rồi, đạo diễn, đã xảy ra chuyện!" Cùng lúc đó, nhà sản xuất họ Lưu vẫn luôn nhìn chằm chằm di động vừa nghe được câu nói của Trịnh Diêu, ngay lập tức khiếp sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người đều không ngờ được Trịnh Diêu sẽ đột ngột gây khó dễ.
Hơn nữa, lại còn là ngay thời khắc quan trọng như thế này. Cô ấy điên rồi sao?!
Đạo diễn vốn còn đang nở nụ cười tủm tỉm, đắm chìm trong sự ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười ngay lập tức cứng đờ, vẻ mặt trầm xuống, thoạt nhìn đáng sợ vô cùng.
Ông vừa bất ngờ vừa giận dữ, hận không thể kéo người quay phim lại đây đánh một trận cho hả dạ.
Người quay phim bị ngu à? Cảnh tượng này mà cũng dám quay!
Còn đạo cụ nữa, người của tổ đạo cụ rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Sao có thể không hề hay biết?!
Nhìn thấy có người bước vào, vì sao không nhanh chóng cản người ta lại ngoài cửa!
Đạo diễn thở gấp, trong lòng liên tục mắng nhiếc đám người làm hỏng việc, nổi trận lôi đình.
Nhưng hiện tại, vấn đề quan trọng nhất vẫn là tìm ra Trịnh Tú. Ông thật sự muốn chống mắt lên nhìn, con nhãi này tính giở trò gì!
Đạo diễn không kịp bận tâm đến những chuyện khác, trực tiếp làm lơ 5 vị minh tinh còn lại, dẫn theo một nhóm nhân viên công tác vội vàng chạy đến phòng đạo cụ.
Để mặc 5 minh tinh còn lại và các phóng viên ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Sao lại thế này?"
"Trời má! Mọi người nhìn xem nè!"
Mọi người nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường trên livestream của Trịnh Diêu.
Một người lấy điện thoại di động ra, sau đó những người còn lại cũng lấy di động ra xem, thậm chí còn tự giác gỡ micro và đặt camera xuống. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn chăm chú vào màn hình di động.
Xem xong đoạn video kia, trong đầu các phóng viên đều có một suy nghĩ đồng nhất ——
Cô gái này, thật to gan.
Nhưng sau đó, tất cả mọi người lại hưng phấn đến mức không nhịn được mà nhảy cẫng lên.
Có dưa, có dưa lớn!
Phía bên kia.
Người quay phim biết mình đã gây ra chuyện lớn, vội vàng tắt livestream, tính đặt camera xuống đất.
Nào ngờ, ngay khoảnh khắc cuối cùng, cậu ta lại bị Trịnh Diêu ngăn cản.
"Nếu bây giờ anh tắt camera, sau đó có xảy ra chuyện bất trắc gì, anh chắc chắn không gánh nổi trách nhiệm."
Camera vừa tốt lại vừa xấu. Xấu ở chỗ nó có thể lột trần mọi hành vi của một người nào đó, nhưng đồng thời, camera cũng mang lại chỗ tốt là, nếu biết sử dụng đúng cách thì có thể khiến cho người xấu phải dè chừng, thậm chí là vạch trần bộ mặt thật của kẻ gian.
Trịnh Diêu rõ ràng chỉ vừa mới phát hiện ra công dụng của thứ này cách đây chưa đầy 2 tiếng, nhưng cô cũng đã hoàn toàn nắm rõ nên lợi dụng thứ này như thế nào. Nhìn mà xem, chẳng phải là có tác dụng hay sao?
Người quay phim nghe vậy, quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vốn dĩ những người biết rõ mọi chuyện trong tổ đạo cụ còn vươn tay ra tính làm gì đó để cứu vớt một chút tình hình, nhưng nghe thấy vậy, cũng chỉ đành rút tay lại.
Trong lòng mọi người âm thầm cầu nguyện, hy vọng khi đạo diễn đến nơi thì có thể tém tém lại một chút. Nếu không, hậu quả khôn lường.
Không khí trong phòng đạo cụ vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi ướt áo, trong lòng lo lắng sốt ruột không thôi. Chỉ có một mình Trịnh Diêu là trông thoải mái nhàn nhã vô cùng.
Cô tự lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, thậm chí còn tiện tay lấy thêm một chiếc ghế cho người quản lý của mình, ý bảo Tiểu Lý cũng ngồi xuống.
Bà cố nội của tôi ơi, đây là giờ phút nào rồi mà cậu còn thản nhiên như vậy!
Tiểu Lý ngỡ ngàng ngơ ngác, hoàn toàn không biết mình nên làm gì mới phải.
Cô ấy làm to chuyện này, sau đó phải xử lý như thế nào đây?
Ngay lúc Tiểu Lý còn đang lo lắng hãi hùng không biết nên xử lý chuyện sau đó như thế nào,"Đùng" một cái, cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo.
Sự thật chứng minh, đạo diễn không hề hay biết tình hình thực tế, hoàn toàn không hiểu được nỗi lo trong lòng của người quay phim và toàn bộ nhân viên của tổ đạo cụ.
Vì vậy, camera bắt trọn khoảnh khắc, khuôn mặt giận dữ cực kỳ khó coi của đạo diễn cứ như vậy mà xuất hiện chình ình trên livestream.
Cho dù giây tiếp theo ông ta kịp thời điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng mọi việc cũng đã chậm.
Khán giả đã nhìn thấy hết rồi.
"Mẹ nó, thật đáng sợ!"
"Trịnh Tú sẽ không gặp chuyện bất trắc gì đi?"
Nhìn thấy camera loé lên ánh sáng đỏ, chứng tỏ livestream vẫn được kết nối, đạo diễn giận đến mức muốn hộc máu, suýt chút nữa thì tăng xông.
Cmn đã ngay lúc này mà còn quay cái gì nữa. Quay cái đầu mày chứ mà quay!
Cảm nhận được ánh mắt hung dữ của đạo diễn, người quay phim cúi đầu, giả vờ nhìn đôi giày dưới chân.
Trong lòng lại thầm nghĩ: Ông cho rằng tôi không muốn tắt camera sao? Tôi cũng muốn tắt camera lắm chứ, nhưng tôi sợ ngừng quay rồi thì chúng ta càng không thể giải thích rõ ràng.
Đúng là không hiểu được ý tốt của cậu ta!
Đạo diễn không còn tâm tình nào để quan tâm đến những người khác, ngay lập tức dời mắt nhìn qua Trịnh Diêu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Nhưng sự giận dữ và oán hận trong mắt ông ta không có cách nào che giấu, phối hợp với nụ cười gượng gạo kia, trông càng thêm khó coi vô cùng.