Chương 45: Ngoài ý muốn (4)

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Ngã Ái Cật Sơn Trúc 30-06-2025 00:02:19

Xuyên qua vành đai xanh rậm rạp như một khu rừng, Giang Ôn dẫn hai người dạo quanh khu căn hộ này một vòng, sau đó mới bấm thang máy lên lầu 2. "Chuông cửa ở đây tuy có hơi cũ kỹ, nhưng cũng xem như một nơi ở cao cấp xa hoa. Bảo vệ ở đây đều là những chàng trai trẻ tuổi cao to vạm vỡ, trừ khi là chủ nhà, nếu không cho dù shipper giao đồ ăn cũng phải đăng ký rồi mới được vào trong, cho dù cậu có ở một mình cũng không phải lo về vấn đề an toàn." Giang Ôn biết người của công chúng quan tâm nhất là vấn đề về sự riêng tư, cho nên đặc biệt nhấn mạnh về an ninh ở đây. Không khí cuối cùng cũng không còn xấu hổ ngượng nghịu như lúc ban đầu nữa. "Nhà tớ ở lầu 1, hàng xóm xung quanh khá hiền lành, đặc biệt là dì Chu. Tớ từng ăn qua ngó sen chiên giòn mà dì Chu làm, hương vị thơm ngon và sự giòn rụm đó..." Càng nói, Giang Ôn càng thèm đến chảy cả nước miếng, ngay cả Tiểu Lý đứng một bên nghe thấy vậy cũng nuốt nước miếng thèm thuồng. Khoé miệng Trịnh Diêu hơi hơi co giật, thật sự không biết nên nói gì mới phải. "Chẳng qua, con chó nhà dì Chu không thích tớ chút nào, mỗi lần gặp tớ đều sủa um sùm, ví dụ như bây giờ, mỗi khi tớ đi ngang qua nhất định sẽ... Ơ?" Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được. Giang Ôn giơ hai tay ra đứng ngay giữa đường, thoạt nhìn tựa như một tên ngốc. Không khí im lặng và xấu hổ vô cùng. Qua 2 giây, Tiểu Lý không nhịn được nữa, phì cười ra tiếng. Trịnh Diêu cũng có chút buồn cười. "Tớ không lừa hai người đâu, tớ nói thật mà!" "Có lẽ hôm nay Đậu Đậu đi ngủ mất rồi, chờ một chút hẳn là sẽ sủa tớ." Vừa nói, Giang Ôn vừa kề sát mặt nhìn vào mắt mèo trên cửa chống trộm của nhà dì Chu. Lúc này, Trịnh Diêu mới phát hiện ra, lớp cửa chống trộm nhà dì Chu không hề đóng kín mà chỉ hơi khép hờ. Thông qua khe cửa chống trộm, thật sự không nhìn thấy cái gì chứ đừng nói đến là bóng dáng của một con chó. Mới đầu, Trịnh Diêu còn không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ tuỳ tiện nhìn sơ qua. Dù sao, nhìn chằm chằm vào nhà người khác cũng không phải là một hành động lịch sự. Nhưng bỗng nhiên, một cơn gió không biết từ nơi nào thổi qua. Ngửi thấy mùi hương trong không khí, sắc mặt Trịnh Diêu ngay lập tức thay đổi. Mùi sắt thật nồng. Là... máu. Trịnh Diêu đã từng giết rất nhiều người, vô cùng quen thuộc với mùi hương này. Cùng lúc đó, Giang Ôn cũng phát hiện ra cửa chống trộm nhà dì Chu chỉ khép hờ chứ không khoá lại. Nhưng một người sống trong thời đại hoà bình như Giang Ôn đương nhiên sẽ không suy nghĩ sâu xa được như Trịnh Diêu, cậu ngẩn người, sau đó vỗ đùi la lên: "Thôi xong rồi!" "Có khi nào là dì Chu ngủ trưa quên khoá cửa, vậy nên Đậu Đậu đã xổng ra ngoài mất rồi hay không?" Chẳng trách sao hôm nay Đậu Đậu không sủa cậu! Giang Ôn vừa dứt lời, Trịnh Diêu ngay lập tức cảm nhận được một tiếng hít sâu phát ra từ trong nhà dì Chu. Giang Ôn vẫn hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra, muốn bước lại gần gõ cửa: "Dì Chu! Dì có ở nhà không?!" Lúc này, Trịnh Diêu nghe được tiếng đế giày cọ xát trên mặt đất vô cùng rõ ràng. Ngay lúc Giang Ôn chuẩn bị giơ tay lên mở cửa thì Trịnh Diêu mở miệng: "Đã nói là mang tớ đi xem căn hộ, cậu còn đứng ở đây dây dưa dây cà gì vậy? Đừng làm mất thời gian nữa có được không? Phiền muốn chết!" "Tớ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi." Lúc này, tay Giang Ôn đã sắp chạm vào tay nắm cửa, nhưng bởi vì câu nói của Trịnh Diêu mà đột ngột ngừng lại.