Chương 46: Phản ứng (1)

Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Ngã Ái Cật Sơn Trúc 30-06-2025 00:02:19

Bầu không khí ngay lập tức trở nên vô cùng xấu hổ. "Chỉ mở cửa thôi mà, sao phải gấp đến vậy..." Giang Ôn bị vẻ mặt không kiên nhẫn của Trịnh Diêu làm cho sợ hãi, khí thế ngay lập tức yếu đi. Cậu thậm chí theo bản năng mà tự ngẫm lại, nghĩ xem có phải bản thân đã dài dòng câu giờ quá hay không. Tiểu Lý đứng bên cạnh trợn tròn mắt, không thể hiểu được vì sao Tú Tú lại đột ngột nổi giận... Nghe thấy tiếng bước chân dần dần rời xa, người đàn ông đang căng thẳng trốn trong nhà dì Chu cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay nắm chặt con dao cũng thả lỏng. May mắn bọn họ không mở cửa ra, nếu không... Đáng chết! Không phải Chu Vân Vân nói rằng nhà hàng xóm kế bên đã dọn đi rồi sao? Sao hôm nay lại đột nhiên có 3 người đến xem nhà? Người đàn ông vừa mới giết người, trong lòng đang hoảng sợ tột độ, tim đập liên hồi, biết không thể ở lại đây lâu, vì vậy càng lúc càng nôn nóng. Nhưng lúc này, hắn thật sự không thể đi đâu được! Lúc nãy, khi giết người đàn bà đê tiện lả lơi ong bướm kia, bị máu tươi từ động mạch bắn đầy trên người. Nếu bây giờ không tắm rửa thay quần áo mà cứ như vậy mà bước ra ngoài, sợ là chưa kịp ra khỏi cổng chính đã bị bảo vệ bắt lại. Hắn căn bản không có cách nào để giải thích! Bố của Chu Vân Vân mất sớm, căn hộ này cũng chỉ có hai mẹ con Chu Vân Vân sống nương tựa lẫn nhau. Bên trong không có bất kỳ bộ quần áo đàn ông nào, phải làm sao bây giờ! Càng gấp gáp thì càng hoảng loạn, càng hoảng loạn thì càng gấp gáp, chờ adrenaline giảm xuống, người đàn ông cũng không còn dáng vẻ điên cuồng như khi vừa mới giết người nữa, hành vi cử chỉ dần dần hỗn loạn, mất kết cấu. Tiếng chìa khoá mở cửa vang lên, sau đó nhanh chóng vang lên một tiếng "kẽo kẹt", cánh cửa phòng trộm của căn hộ ngay cuối hành lang được mở ra. Tiếp đó còn vang lên tiếng lải nhải giới thiệu của thanh niên: "Tớ nói cho mà biết, đừng xem thường nhà tớ ở lầu 1, nhưng đây là căn hộ ngay góc, còn có ban công, ánh sáng rất tốt..." "Ừm, nếu đã như vậy thì chờ tớ kiểm tra xung quanh một vòng rồi chúng ta ký hợp đồng là được." "Đúng rồi, tớ có yêu cầu rất cao về vấn đề vệ sinh, thời gian có lẽ sẽ khá lâu, hơn nữa, tớ muốn nghỉ ngơi trước một chút, phiền cậu chờ tớ... Ừm, ít nhất là 1 tiếng." 1 tiếng, vậy là đủ rồi! Người đàn ông nghe thấy vậy, tinh thần đang căng như dây đàn cuối cùng cũng thả lỏng. Cách một cánh cửa, vì vậy, người đàn ông không phát hiện ra lúc Trịnh Diêu đi ngang căn hộ này đã dõi mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt thâm thuý. "Rầm" một tiếng, trước vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Lý và Giang Ôn vì vô số yêu cầu của cô, Trịnh Diêu chủ động duỗi tay đóng cửa phòng lại. 2 giây sau, người đàn ông cũng làm ra động tác tương tự. Sau đó là tiếng nước chảy xối xả vang lên. * Thật phiền toái! Mình đúng là không nên ôm đồm công việc phiền phức này! Giang Ôn giận dỗi liếc nhìn bạn mình, trong mắt tràn đầy buồn bực. Tiểu Lý cũng vô cùng xấu hổ. Trước kia chưa từng thấy Tú Tú ra nhiều yêu sách như vậy, sao bỗng dưng hôm nay lại... Thôi thôi, dù sao mình cũng từng là anti-fan, từng chửi bới cô ấy rất nhiều, cho qua vậy. Giang Ôn hít sâu một hơi, không ngừng tự thuyết phục bản thân, nào ngờ còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý xong đã đột ngột nghe Trịnh Diêu nói một câu: "Tranh thủ thời gian báo cảnh sát đi." Giang Ôn: "?" Tiểu Lý: "?" Tuy rằng tôi chửi thầm cô trong lòng, nhưng dù sao cũng không ra tay với cô, không đến mức như vậy chứ... Giây tiếp theo, lời nói của Trịnh Diêu càng khiến cho hai người kinh ngạc: "Nhà kế bên có người chết, không biết có phải dì Chu mà cậu nhắc đến hay không, hung thủ vẫn còn ở trong nhà." Giang Ôn: "!" Tiểu Lý: "!!!" Con mẹ nó! Trịnh Diêu dường như không thèm chú ý đến sự hoảng sợ trong mắt hai người, tự tìm chỗ ngồi xuống, mở điện thoại di động lên, tiếp tục nghiên cứu về thời đại này. Cô đã gặp qua nhiều tình huống như thế này, đã sớm chết lặng, đương nhiên sẽ không có quá nhiều cảm xúc dao động. Không ngờ Giang Ôn và Tiểu Lý bị lời nói của cô làm cho sắp phát điên lên rồi. Sống tới chừng này tuổi, chuyện phiền não lớn nhất là đi học, thi cử, kiếm tiền. Kết quả bây giờ lại có người đột ngột nói cho cậu có người vừa mới bị sát hại, còn là hàng xóm ở cách vách, ai mà không điên? "Nói, nói giỡn hả..." Giang Ôn đổ mồ hôi lạnh, tìm cách hoà hoãn bầu không khí, nhưng thấy Trịnh Diêu nghiêm túc, không giống như đang đùa chút nào, ngay lập tức máu dồn lên não: "Chẳng lẽ là thật!?" "..." Trịnh Diêu cạn lời, cũng lười quanh co với cậu ta: "Bây giờ báo cảnh sát còn kịp, nhưng nếu cậu còn trì hoãn thêm thì hung thủ sẽ cao chạy xa bay mất rồi." Tin cô ấy hay là bị trở thành trò đùa? Quan trọng là vẻ mặt của Trịnh Diêu quá mức bình tĩnh, khiến cậu ta không phân biệt được là cô đang nói thật hay đùa. Tiểu Lý còn đang do dự, Giang Ôn đã nhanh chóng đưa ra quyết định hết sức táo bạo: "Tớ đi sang nhà kế bên nhìn xem một cái!" Trịnh Diêu: "..." Quyết định này còn không bằng không làm. "Chẳng phải tớ vừa mới nói sao, hung thủ còn đang ở hiện trường, bây giờ cậu qua đó làm gì? Hiến mạng cho người ta giết à?" Nếu nói như vậy, thì vừa nãy cô tìm cách đưa hai người vào trong nhà an toàn rồi mới dặn họ báo cảnh sát để làm gì? Hành động vô nghĩa à? Giang Ôn nghe vậy, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khôi phục một chút lý trí: "Chờ một chút, tớ nghĩ ra rồi, hôm nay anh trai tớ nghỉ, để tớ gọi điện thoại cho anh ấy!" Anh trai ruột của Giang Ôn là cảnh sát, chẳng qua không phải cảnh sát ở khu vực này. Tìm anh ấy là lựa chọn tốt nhất. Nếu là giả, cùng lắm là để anh ấy mất công đi tay không một chuyến. Nhưng nếu là thật... Giang Ôn run cầm cập, không dám tưởng tượng tiếp.