Chương 50: Đóng Kịch

Hải Đường Say Xuân

Cẩm Nhất 23-11-2025 23:04:11

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng cái đã mười ngày. Vết thương trên mặt Tống Đường Ninh dần hồi phục, chân bị ngã cũng đã có thể đi lại bình thường sau vài ngày nghỉ ngơi. Thành Vương phi cứ hai ngày lại đến thăm Đường Ninh ở ngõ Tích Vân, nhưng sắc mặt của bà càng lúc càng kém đi. Dù không nói chi tiết về chuyện trong phủ với Đường Ninh, nhưng nàng cảm nhận được rằng số lần bà nhắc đến Thành Vương ngày càng ít hơn, và mỗi lần nhắc tới, ánh mắt của bà không còn sự dịu dàng như trước nữa. Người của Thành Vương trở về kinh sớm hơn dự đoán của Tiêu Yếm. Sau khi nhận được những thứ mà người của mình gửi về, Thành Vương liền bất đắc dĩ tìm đến ngõ Tích Vân. "Ta đã bảo là do ngươi nghĩ quá nhiều rồi mà. Làm sao nhà họ Tống có thể để người ngoài làm loạn huyết mạch của mình? Sổ sách rõ ràng đều ghi chép đầy đủ." Thành Vương nhìn Thành Vương phi đang xem xét những thứ đó, ánh mắt trách móc rơi vào Đường Ninh. "Cũng tại ngươi, biết là ngươi đang giận dỗi huynh của ngươi nhưng việc như thế này làm sao có thể nói bừa được? Nếu người khác biết ngươi suy đoán lung tung, chắc chắn sẽ mang tiếng vu khống trưởng bối, lan truyền ra ngoài sẽ hủy hoại danh tiếng cả nhà họ Tống, còn khiến cho di mẫu ngươi lo lắng đêm ngày không yên." Vết thương trên tay Tống Đường Ninh đã khá hơn nhiều. Nàng cầm tập tài liệu mà Thành Vương đưa tới, trên đó viết rõ ràng: "Nữ nhi nhà họ Lý, quê quán An Châu". "Đây là do người mà dượng cử đi điều tra tìm ra sao?" "Không phải ta thì còn ai vào đây nữa? Chuyện như thế này sao có thể để người ngoài biết được." Thấy Đường Ninh nhìn mình bằng đôi mắt đen láy, Thành Vương nhíu mày. "Sao, chẳng lẽ ngươi không tin ta? Nếu ngươi không tin thì ta sẽ gọi mấy người đi An Châu đến đây, ngươi tự hỏi họ. Họ đã điều tra kỹ lưỡng quá khứ của Tống Thư Lan. Mẫu thân ruột của nàng ta là Lý thị thực sự từng gặp phụ thân ngươi." "Mười bảy năm trước, khi nạn lũ ở Vụ Châu xảy ra, phụ thân ngươi phụng mệnh đến trị thủy. Lý thị vốn là người Vụ Châu, từng quen biết phụ thân ngươi ở đó. Khi phụ thân ngươi bị thương và mất tích gần ba tháng trong vùng Vụ Châu, chính Lý thị đã cứu ông và chăm sóc ông suốt thời gian đó." "Chúng ta không biết rõ tình cảm giữa họ phát sinh ra sao, nhưng trước khi phụ thân ngươi trở về kinh thành, ông đã đặc biệt sắp xếp một nhóm dân tị nạn đến An Châu, trong đó có Lý thị." Thành Vương nhìn sắc mặt khó coi của Thành Vương phi và Tống Đường Ninh đang cúi đầu im lặng, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Ta biết ngươi không muốn tin rằng phụ thân ngươi đã phản bội nương ngươi, nhưng thân phận của Tống Thư Lan là thật. Lý thị phát hiện mình mang thai sau khi đến An Châu, và sau đó sinh ra Tống Thư Lan rồi ở góa từ đó. Lý thị không chỉ có thư từ mà phụ thân ngươi viết cho mình mà còn từng đem bán một chiếc ngọc bội vì cuộc sống khó khăn. Người của ta đã mất công chuộc lại nó." Ông ta đưa cho Đường Ninh một chiếc ngọc bội khắc hình trúc. "Chiếc ngọc bội này là vật yêu thích của phụ thân ngươi. Di mẫu của ngươi hẳn cũng từng thấy nó. Nếu ngươi vẫn không tin thì việc phụ thân ngươi mất tích khi trị thủy ở Vụ Châu và việc sắp xếp cho Lý thị đều có nhân chứng. Ở kinh thành cũng có người nhận ra chữ viết của phụ thân ngươi, ngươi có thể nhờ người kiểm chứng. Chỉ là đến lúc đó, danh tiếng trong sạch của phụ thân ngươi e rằng..." Tống Đường Ninh nghe lời nói đầy lo lắng của Thành Vương, trong lòng chợt lạnh buốt. Đây là người dượng luôn yêu thương nàng từ nhỏ, là phu quân ân ái nhiều năm của di mẫu nàng. Sao ông ya có thể nói dối một cách đường hoàng như vậy, giúp nhà họ Tống che giấu sự thật và tạo nên một lời nói dối hoàn hảo đến thế? Ông ta rõ ràng biết rằng nàng không thể dùng những thứ đó để nhờ người ngoài kiểm chứng, hủy hoại danh tiếng của phụ thân và nương cô. Đường Ninh nhìn Thành Vương phi đang tức giận nắm chặt đồ vật trong tay, đầu ngón tay trắng bệch nhưng vẫn cố nhịn, nàng cúi mi che giấu sự lạnh lùng: "Con đương nhiên tin dượng. Là con nghĩ quá nhiều rồi..." "Đúng là ngươi nghĩ quá nhiều." Thành Vương không đồng tình: "Ngươi gây rối đã quá lâu rồi. Tống lão phu nhân vẫn đang nằm liệt giường bệnh, bàn tay của bà ta cũng đã tàn phế hoàn toàn. Hiện giờ bên ngoài ai cũng đang bàn tán về chuyện của nhà họ Tống. Danh tiếng của phủ Tống quốc công đã tan nát, tiền đồ của huynh ngươi cũng bị hủy hoại phần lớn, ngay cả bản thân ngươi cũng bị người ta nói xấu là tâm địa quá độc ác." Giọng ông ta trầm xuống, mang theo ý khuyên nhủ. "Đường Ninh, ta biết ngươi oán hận chuyện trên núi, nhưng nhà họ Tống đã trả giá rồi. Nếu họ sụp đổ thì đối với ngươi cũng không có lợi ích gì." "Hiện giờ ngươi dựa vào sự bảo vệ của Tiêu Yếm, đương nhiên không ai dám làm gì ngươi. Nhưng ai biết được hắn có phải chỉ nhất thời hứng thú hay có ý đồ khác không? Hơn nữa, kết giao với thái giám cuối cùng tổn hại vẫn là danh tiết của chính ngươi." "Hoàng hậu nương nương và nhà họ Lục đã tỏ ý bất mãn. Nghe lời khuyên của dượng đi, chuyện này nên dừng lại ở đây." Tống Đường Ninh nghe những lời dạy bảo của Thành Vương chỉ cảm thấy buồn cười. Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt vô cảm như đang do dự: "Nhưng con đã cãi nhau với tổ mẫu bọn họ thành như vậy rồi. Con muốn dừng lại nhưng sợ rằng họ cũng sẽ không chịu bỏ qua..." "Đường Ninh nói đúng." Thành Vương phi lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện của nhà họ Tống là tự họ chuốc lấy. Muốn để Đường Ninh quay về xin lỗi và cúi đầu thì đừng mơ!" Thành Vương nghe ra sự lay động trong lời nói của hai người, thấy Đường Ninh sẵn sàng hòa giải với nhà họ Tống, ông ta thở phào nhẹ nhõm. "Xem nàng nói kìa. Ta cũng là người bảo vệ Đường Ninh, làm sao có thể để con bé đi xin lỗi nhà họ Tống được? Nếu muốn hòa giải thì nhà họ Tống cũng phải hạ mình. Ta thấy sắp đến lễ Thượng Tỵ rồi, hay là khi đó nàng tổ chức một buổi tiệc mùa xuân trong phủ, mời người nhà họ Tống đến." "Hiện giờ vết thương của Đường Ninh cũng đỡ hơn rồi, nhân cơ hội này hãy về phủ ở vài ngày. Đến lúc đó nàng có thể mời các phu nhân hoặc quý nữ của các phủ khác, hoặc mời vài vị công tử đến. Ta sẽ để nhà họ Tống cúi đầu trong bữa tiệc, như vậy Đường Ninh cũng có thể thuận lý hợp tình quay về nhà họ Tống mà không ai có thể nói gì." Thành Vương phi cau mày, vẫn chưa đồng ý. Thành Vương dịu dàng nói: "Nguyệt Nương, ta biết nàng không hài lòng với nhà họ Tống, nhưng nàng phải nghĩ cho tương lai của Đường Ninh." Thành Vương phi nghe xong có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn nhượng bộ: "Coi như chàng nói có lý. Đường Ninh, con nghĩ sao?" "Con nghe theo dượng." "Vậy được rồi, tối nay ta về sẽ gửi thiệp mời." Thành Vương thấy cả hai đều đồng ý, không khỏi lộ ra nụ cười: "Vậy Đường Ninh hôm nay sẽ về cùng chúng ta chứ?" "Về cái gì mà về." Chưa đợi Tống Đường Ninh nói, Thành Vương phi đã lên tiếng: "Nếu đã tổ chức tiệc mùa xuân thì hãy tổ chức một bữa tiệc lớn." "Ta về phủ chỉ lo chuẩn bị thiệp mời và các việc trước tiệc thôi, chắc chắn sẽ bận rộn không xuể. Trong phủ người ra người vào, mọi thứ đều lộn xộn. Đường Ninh vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, cứ để con bé tạm thời ở lại ngõ Tích Vân. Đến ngày đó ta sẽ sai người đến đón con bé." Thành Vương nghe vậy cũng không ép buộc thêm: "Cũng được, cứ để con bé ở lại đây trước." Mục đích đạt được, Thừa Vương cười tươi hơn, nói chuyện với Đường Ninh một lúc rồi định về phủ. Biết Thành Vương phi còn muốn ở lại ngõ Tích Vân để nói chuyện với Đường Ninh, ông ta giả vờ ghen tuông và than thở vài câu, nói rằng bây giờ Thành Vương phi chỉ chú ý đến Đường Ninh mà không quan tâm đến ông ta nữa. Thành Vương phi đẩy ông ta ra với vẻ yêu kiều, đuổi ông ta ra khỏi sân. Khi bà quay lại từ bên ngoài, đột nhiên chống tay vào tường và nôn mửa dữ dội, vừa ói đến mức trời đất quay cuồng, mắt đỏ hoe, vừa dùng khăn lau mạnh khuôn mặt vừa bị Thành Vương chạm vào đầy thân mật. -