Chương 23: Đuổi Hắn Ta Đi!

Hải Đường Say Xuân

Cẩm Nhất 23-11-2025 22:43:09

Khi Tùng Mặc ôm quà của chủ nhân mình đến ngõ Tích Vân, hắn ta lập tức bị chặn lại bên ngoài tòa nhà. "Ngươi hãy vào thông báo với Tống phu nhân rằng ta là người hầu của Lục gia, đặc biệt nghe lệnh của chủ nhân đến thăm Tống tiểu thư." "Nữ lang nhà ta không khỏe, không tiếp khách." Tùng Mặc trợn tròn mắt: "Ta là người của nhà họ Lục!" Người kia nghe vậy vẫn đứng im, vô cảm chắn trước mặt hắn ta. "Ngươi có ý gì?" Sắc mặt Tùng Mặc cực kỳ khó coi. Là tùy tùng thân cận của Lục Chấp Niên, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Lục, tuy chỉ là kẻ hầu nhưng ở kinh thành, đi đâu cũng được người khác kính trọng. Chỉ riêng người này dường như hoàn toàn không quan tâm đến thân phận của hắn ta hay nhà họ Lục, phớt lờ lời nói của hắn ta, khiến Tùng Mặc tức giận vô cùng. "Ngươi có biết ta là ai không? Ta là người của phủ Thượng thư lệnh Lục gia! Chủ nhân của ta là Lục tam lang, vị hôn phu của Tống tiểu thư, hôn kỳ của họ đã được định vào tháng Ba năm sau." "Tống tiểu thư và chủ nhân của ta tình cảm rất tốt, ngươi ngăn ta lại khi ta được lệnh đến thăm nàng, chắc chắn tiểu thư sẽ trách phạt ngươi!" Người nọ dường như không nghe thấy lời hắn ta, chỉ cụp mắt đứng im. "Ngươi!!" Tùng Mặc tức giận: "Ngươi tránh ra, ta có việc quan trọng cần gặp Tống tiểu thư..." Thấy người này không nói chuyện, cứ như tượng thần giữ cửa im lặng đứng đó, Tùng Mặc định xông vào. Hắn ta thấy với tình cảm của Tống tiểu thư dành cho lang quân nhà mình, dù hắn ta đường đột xông vào nhưng chỉ cần để Tống tiểu thư thấy món đồ mà lang quân tặng nàng, chắc chắn tiểu thư sẽ không để ý. Ai ngờ vừa mới bước đến cửa, chân còn chưa kịp chạm ngưỡng cửa thì đột nhiên một cơn đau nhói truyền đến. Hắn ta lùi lại một bước theo bản năng, lại thấy một thanh trường kiếm kề sát chân mình,"phịch" một cái cắm vào ngưỡng cửa. Tùng Mặc sợ đến tái mặt, ngẩng đầu lên thì thấy thấy một bóng người bước ra từ trong cửa. "Ngươi... ngươi là ai, sao dám tùy tiện làm hại người khác?" Hàng Lệ liếc nhìn tên đầy tớ nhà họ Lục vừa sợ hãi vừa tức giận, lạnh lùng nói: "Nơi này thuộc về Đường phủ, đốc chủ có lệnh, từ nay về sau nếu không có sự cho phép của nữ lang, bất cứ ai dám xông vào nửa bước, chân nào bước vào sẽ bị chặt chân đó." Ánh mắt hắn ta dừng lại trên chân Tùng Mặc, khiến Tùng Mặc hoảng sợ lùi lại mấy bước. "Ta không phải tự tiện xông vào, ta phụng lệnh lang quân đến thăm Tống tiểu thư. Lang quân nhà ta rất lo lắng cho tiểu thư, có việc bận không thể tới nên đặc biệt sai ta đến đây." Tùng Mặc cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Dù các ngươi là người của Tiêu đốc chủ, nhưng đây là phủ của Tống tiểu thư, muốn gặp hay không cũng phải thông báo với tiểu thư chứ..." "Cho hắn ta vào đi." Một giọng nữ vang lên, Tùng Mặc ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng đứng trong cửa liền kích động: "Hoa Vu." Hoa Vu không để ý đến hắn ta, chỉ nói với Hàng Lệ: "Hàng đại cang, nữ lang muốn gặp hắn ta." Hàng Lệ nghe vậy thì lui sang một bên: "Cho hắn ta vào." Tùng Mặc thật sự không ngờ sẽ gặp người của phủ đốc chủ ở đây, càng không ngờ tin đồn bên ngoài lại là thật. Hóa ra Tiêu đốc chủ thật sự nhận Tống tiểu thư làm nghĩa muội, đưa nàng về ngõ Tích Vân, còn đặc biệt cử người đến "canh gác". Những người đứng canh gác trước cổng này không giống những hộ vệ bình thường, ngược lại đều trông như từng trải qua chiến trận. Đặc biệt là người vừa ra tay với hắn ta, kiếm đó thật sự nhằm vào chân hắn ta, nếu không né kịp, lúc này có lẽ chân Tùng Mặc đã bị chặt rồi. Sau khi được Hoa Vu dẫn vào sân, Tùng Mặc không khỏi ngoảnh lại nhìn những người canh gác trước cửa, rồi nói với Hoa Vu: "Nữ lang nhà ngươi sao lại kết giao với những kẻ man rợ như vậy? Tiêu Yếm danh tiếng xấu xa, đám người dưới trướng hắn ta đều là chó sói cắn người, các ngươi không sợ bị họ làm hại sao?" Hoa Vu không để ý đến hắn ta, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Tùng Mặc vẫn còn sợ hãi: "Ngươi không thấy bộ dạng đáng ghét của bọn họ lúc nãy à, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng mà dám làm hại ta. Lát nữa gặp Tống tiểu thư nhất định ta phải nói với người, đám người dưới trướng Tiêu Yếm đều vô lễ như vậy, bản thân hắn ta lại có thể là người tốt sao..." "Bịch!" Hoa Vu đột nhiên dừng lại rồi quay về phía hắn ta. Tùng Mặc suýt chút nữa đâm sầm vào người nàng ấy, vội vàng lùi lại nửa bước: "Ngươi làm gì vậy?" "Ta mới là người muốn hỏi ngươi đang làm gì!" Hoa Vu nghiêm mặt,"Quân tử không giấu giếm, không nói xấu người khác. Lang quân nhà họ Lục luôn dạy bảo nữ lang nhà ta rằng nàng không hiểu quy tắc, hành xử thiếu thận trọng, vậy ngươi đây là gì?" Sắc mặt Tùng Mặc cứng đờ. "Nhà họ Lục tự cho mình thanh cao, gia phong nghiêm khắc nhất, sao lại không hiểu đạo lý không được bàn tán sau lưng người khác?" "Ta..." Tùng Mặc vừa định phản bác. Hoa Vu liền nghiêm mặt nói: "Đây là phủ của nữ lang nhà ta, không phải nhà họ Lục. Người ở đây không phải để ngươi chọn lựa. Nếu lang quân nhà người đã bảo ngươi đến gặp nữ lang, ngươi nên biết phép lịch sự khi thăm hỏi." "Nếu không biết, thì về nhà họ Lục của ngươi đi." Tùng Mặc bị dạy dỗ đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn Hoa Vu nói xong lập tức quay đi, không hề có chút nịnh bợ như trước đây khi gặp hắn ta. Tùng Mặc vừa tức giận vừa cảm thấy lòng lạnh lẽo. Việc hôn nhân giữa hai nhà họ Lục và họ Tống luôn do nhà họ Lục nắm quyền. Đừng nói là những người khác trong nhà họ Tống, ngay cả Tống Đường Ninh khi gặp hắn ta cũng luôn tươi cười, tất cả là để dò hỏi tin tức về lang quân qua Tùng Mặc. Hoa Vu là người hầu thân cận của Tống Đường Ninh, đương nhiên cũng giống nàng, luôn tỏ ra thấp kém trước mặt Tùng Mặc. Nhưng bây giờ Hoa Vu đột nhiên trở mặt, nói năng không chút khách khí, câu nào cũng nhắm vào nhà họ Lục, khiến Tùng Mặc cảm thấy có chút bất an. Cảm giác này càng mạnh hơn khi gặp Tống Đường Ninh. "Lục Chấp Niên sai ngươi đến gặp ta?" Tống Đường Ninh vừa tiễn Thành Vương phi đi không lâu thì nghe nói người nhà họ Lục đến. Gặp Tùng Mặc, nàng không hề cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại có vẻ châm biếm lạnh lùng. Nhiều năm nay nàng luôn teo sau Lục Chấp Niên, ai cũng có thể thấy được sự si mê của nàng đối với hắn ta, cũng thấy được sự quan tâm của nàng dành cho hắn ta. Ngược lại, Lục Chấp Niên luôn lạnh nhạt với nàng. Hắn ta thừa nhận hôn ước giữa hai người, như thể đối với nàng mà nói đó đã là ân huệ lớn nhất. Giữa hai người luôn là nàng đang trả giá, dựa vào sự nhiệt tình của mình để duy trì mối quan hệ "tình cảm" mà nàng không hề cảm nhận được. Dựa theo thái độ của Lục Chấp Niên đối với nàng những năm qua, nếu hắn ta tự mình đến đây mới là lạ. Tùng Mặc nghe Đường Ninh gọi thẳng tên Lục Chấp Niên thì trong lòng giật mình, vội vàng tiến lên: "Tống tiểu thư xin nghe, sau khi lang quân nghe tin người bị thương đã thức trắng đêm không ngủ, sáng sớm nay đã muốn đến thăm người, nhưng bị lão phu nhân giữ lại trong phủ khiển trách và phạt." "Hiện tại lang quân vẫn đang quỳ trong từ đường, không thể ra ngoài, nhưng lại rất lo lắng cho sự an nguy của người, nên lệnh ta đến thăm hỏi người, còn bảo ta mang chuỗi vòng san hô mà người thích nhất đến đây." Nếu là ngày thường, khi Tùng Mặc nói vậy, Tống Đường Ninh hẳn đã vội vàng lo lắng. Nàng sẽ lo lắng hỏi "Sao Lục ca ca lại bị phạt", sẽ lo lắng lang quân quỳ gối làm tổn thương đầu gối. Nhưng lúc này nàng chỉ ngồi im bất động. Dù nghe tin Lục Chấp Niên đang quỳ trong từ đường cũng không hề xúc động, chỉ thản nhiên nói: "Thật sao?" Tùng Mặc không quen với sự bình tĩnh của nàng, nhưng vẫn nhớ lời dặn của chủ nhân mình. "Tống tiểu thư không biết bên ngoài có bao nhiêu người nói ra nói vào, trước tiên nghi ngờ tình cảm của lang quân dành cho người, lại bàn tán về hôn ước giữa lang quân và người, còn nói lang quân phản bội, để mắt đến nữ nhi ngoại thất của nhà họ Tống." "Họ thật sự là nói bậy, lang quân nhà ta và người từ nhỏ đã quen biết, tình cảm dành cho người rõ như ban ngày, hôn kỳ của hai người sắp đến, lang quân còn đang lo lắng cho tiểu thư, sao có thể để mắt đến người khác?" Tùng Mặc có hơi tức giận: "Những người đó thấy lang quân và người tình cảm tốt đẹp, ghen tị nên mới nói xấu, họ còn dám xúc phạm nhà họ Lục. Lão phu nhân nghe tin quá tức giận, nên đã khiển trách lang quân, nói rằng lang quân khiến tiểu thư chịu uất ức." "Lão phu nhân nói, phu nhân của lang quân chỉ có thể là Tống tiểu thư người, còn nói lang quân nhất thời hồ đồ bị người khác xúi giục suýt nữa hại người gặp chuyện, bà phạt lang quân quỳ trong từ đường của phủ để suy nghĩ về lỗi lầm, còn nói khi nào tiểu thư hết giận thì mới cho lang quân đứng dậy..." Tống Đường Ninh nghe Tùng Mặc nói, nhìn vẻ bất bình vì chủ nhân của hắn ta, thấy hắn ta đầy lo lắng cho Lục Chấp Niên, chỉ cảm thấy buồn cười. Không ai hiểu rõ hơn nàng về việc Lục Chấp Niên được yêu chiều trong nhà họ Lục như thế nào. Lão phu nhân nhà họ Lục tuy chưa bao giờ nói nặng lời với nàng, cũng chưa từng làm khó nàng, nhưng Đường Ninh có thể cảm nhận được sự khinh thường của bà ta đối với mình. Bà ta có khuôn mặt hiền từ, đối xử với người khác hòa nhã, nhưng mỗi lần ở cùng nàng đều không ngừng kể về sự ưu tú của Lục Chấp Niên, không ngừng nói với nàng rằng cháu trai của bà ta được bao nhiêu thiếu nữ trong kinh thành ngưỡng mộ, có bao nhiêu người ghen tị với cuộc hôn nhân này. Bà ta không ngừng nói với nàng rằng việc được đính hôn với Lục Chấp Niên là may mắn của nàng, nhiều lần nhấn mạnh rằng nếu không phải nhà họ Lục giữ lời hứa, với thân phận của nàng thì không xứng đáng với Lục Chấp Niên tài năng xuất chúng, cũng không xứng đáng với vị trí tông phụ của nhà họ Lục. Bà ta luôn bới lông tìm vết trên người nàng, chỉ ra đủ thứ sai: Cử chỉ không đủ đoan trang, lời nói không đủ quy củ, trang phục quá hoa mỹ, không đủ trầm ổn... Ban đầu Đường Ninh vốn là người hoạt bát vui vẻ, nhưng dần dần bị mài mòn thành tự ti và nhút nhát. Nàng bắt đầu nghĩ rằng mình thực sự không xứng đáng với Lục Chấp Niên, rằng cuộc hôn nhân này là ân huệ của nhà họ Lục. Nàng bám chặt lấy Lục Chấp Niên không buông, cố gắng hết sức đối xử tốt với hắn ta, dùng mọi cách để duy trì mối quan hệ "tình cảm" quý giá này. Khi Đường Ninh nhìn Tùng Mặc, ánh mắt nàng thoáng qua vẻ châm biếm. Với suy nghĩ tự cho là mình cao quý của lão phu nhân nhà họ Lục, sao bà ta có thể khiển trách Lục Chấp Niên vì nàng. Thấy Tống Đường Ninh không lên tiếng, Tùng Mặc không nhịn được mà nói: "Tống tiểu thư, hiện tại trời lạnh, từ đường âm u, thân thể của lang quân e là không chịu nổi, lão phu nhân rất yêu quý người, người có thể khuyên bà đừng tức giận nữa..." "Ngươi muốn ta khuyên thế nào?" Đường Ninh hỏi với vẻ ôn hòa. Tùng Mặc vội nói: "Hay là tiểu thư đi cùng ta đến nhà họ Lục..." "Đi thế nào, ngươi cõng ta đi?" Một câu của Đường Ninh khiến sắc mặt Tùng Mặc cứng đờ. "Ngươi xem đôi chân này của ta, suýt nữa tàn phế rồi. Lão phu nhân yêu quý ta đến mức phạt cả lang quân của ngươi, nếu ta đến đó, ngươi không sợ lão phu nhân đánh gãy chân ngươi sao?" Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng khiến Tùng Mặc nghẹn ngào: "Nhưng lang quân..." "Lang quân của ngươi thương ta như vậy, lại lo lắng cho sự an nguy của ta, biết ta bị thương ở trên núi, sao có thể để ta đến nhà họ Lục cầu xin cho hắn ta với đôi chân bị thương." Tống Đường Ninh nhìn chuỗi vòng san hô trong hộp gấm đặt bên cạnh: "Huống chi những lời đồn đại đó chỉ là lời của người ngoài, liên quan gì đến hắn ta, chỉ cần ta hành xử đúng đắn, dù có bao nhiêu lời đồn cũng không cần để tâm." "Cũng bảo hắn khuyên lão phu nhân, chỉ là vài lời khó nghe thôi, nói hắn ta vô lương tâm, bạc tình, chẳng lẽ hắn ta thật sự không phải người sao?" "Bảo lão phu nhân đừng để tâm, vài lời đồn không thể làm tổn thương nhà họ Lục, lang quân của ngươi cũng không mất miếng thịt nào, mặc kệ những người đó, dù sao miệng cũng là của họ, các ngươi có thể bịt miệng họ lại được sao?" Tùng Mặc tròn mắt nhìn Đường Ninh. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta, Đường Ninh chỉ cảm thấy châm biếm. Những lời này, chính là những gì Lục Chấp Niên từng nói với nàng. Lúc đó nhà họ Tống vừa nhận lại Tống Thư Lan, nhị phòng Tống gia đột nhiên có thêm một "thứ nữ", trước đây nàng luôn thích so sánh tình yêu của phụ mẫu mình với tình cảm giữa nàng và Lục Chấp Niên, muốn được như phu thê Tống Hy cầm tay đến già. Nhưng Tống Hy đột nhiên có thêm một thứ nữ, tình yêu của phụ mẫu nàng dường như trở thành trò cười, những thiếu nữ trong kinh thành không hòa thuận với nàng liền lấy chuyện này để chế giễu nàng, thậm chí ám chỉ nàng không xứng với Lục Chấp Niên, nói nàng bám víu nhà họ Lục để duy trì hôn ước, nói Lục Chấp Niên căn bản không thích nàng. Đường Ninh tức giận tranh cãi với người khác, gây ra không ít chuyện. Sau khi bị lão phu nhân nhà họ Tống trách mắng, Đường Ninh liền tìm Lục Chấp Niên khóc lóc kể lể, lúc đó Lục Chấp Niên đã nói với nàng như vậy. Hắn tỏ ra chán ghét việc nàng gây chuyện bên ngoài, còn cảm thấy nàng làm to chuyện, không nên vì những chuyện nhỏ này mà tranh cãi với người khác, không những không an ủi Đường Ninh mà còn khiển trách nàng vài câu, khiến Đường Ninh khóc càng thêm thảm thiết và tủi thân. Đường Ninh nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến mức tái đi của Tùng Mặc, dù cố gắng che giấu nhưng vẫn lộ rõ, dáng vẻ vụng về đến mức khiến người khác bật cười, khiến nàng cảm thấy tự giễu vô cùng. Nàng thực sự không hiểu trước đây mình ngu ngốc đến mức nào mà để chủ tớ nhà họ Lục này coi mình như kẻ ngốc. "Có phải Tống tiểu thư hiểu lầm lang quân rồi không, lang quân thật sự đang quỳ phạt trong phủ..." "Ngươi cảm thấy ta rất ngu xuẩn sao?" "Tống tiểu thư..." Bộp. Chiếc hộp gấm vừa mở ra đột nhiên đóng lại, sắc mặt Đường Ninh đột ngột lạnh xuống: "Hay là Lục Chấp Niên coi ta là kẻ ngốc dễ bị lừa?" "Hắn bỏ rơi ta ở trên núi, quan hệ không rõ ràng với Tống Thư Lan, bây giờ dùng một chuỗi vòng muốn xóa bỏ mọi chuyện, hắn ta nghĩ mình là cái gì? Dù có quỳ chết trong từ đường cũng là đáng đời hắn ta." "Tống tiểu thư..." Tùng Mặc muốn mở miệng. Tống Đường Ninh trực tiếp giơ tay quét sạch đồ đạc trên bàn: "Trở về nói với Lục Chấp Niên, Tống Đường Ninh ta không phải không thể sống thiếu hắn ta, nếu hắn ta cảm thấy hôn sự giữa hai nhà họ Tống và họ Lục làm mình thiệt thòi, thì có thể hủy bỏ hôn ước, đừng dùng những thứ này để làm nhục ta, mạng của Tống Đường Ninh ta không rẻ mạt như vậy!" "Tống tiểu thư..." "Cút ra ngoài!" Tống Đường Ninh trông như tiểu cô nương bị chọc giận, đôi mắt đỏ hoe đầy bướng bỉnh, dường như gặp phải oan ức, nước mắt đong đầy trong mắt, gương mặt bị xước trông rất kích động: "Bảo hắn ta cút về!" Bên ngoài lập tức có người tiến đến, kéo Tùng Mặc ra ngoài, cả những thứ hắn ta mang đến cũng bị ném ra ngoài. Tùng Mặc ở ngoài lớn tiếng hét: "Tống tiểu thư, ngài hiểu lầm rồi, lang quân không có ý đó, người chỉ nghĩ tiểu thư thích nên muốn làm tiểu thư vui mà thôi..." "Ngươi cút!" Bên trong truyền đến tiếng hét pha lẫn tiếng khóc như thể sụp đổ, mơ hồ còn nghe thấy tiếng gì đó bị ném xuống đất loảng xoảng. "Ta không thèm những thứ đó của hắn ta!" Tùng Mặc bị kéo ra ngoài bằng vũ lực, miệng cũng bị bịt lại, còn trong phòng Hoa Vu thấy Tống Đường Ninh lẽ ra phải khóc lóc thảm thiết vừa dùng tay áo lau khóe mắt đỏ au, vừa nhét một miếng bánh Phục Linh vào miệng nhai với vẻ mặt lạnh lùng. "Hoa Vu, bánh này không ngon." Đường Ninh chê: "Quá ngọt." Hoa Vu im lặng một lúc: "... Vậy lần sau nô tỳ lần cho ít đường hơn?" "Nhớ thêm chút hạt phỉ và hạt óc chó, ăn thơm hơn." Hoa Vu đáp lại với vẻ mặt mơ màng. Đường Ninh nhét nốt miếng bánh còn lại vào miệng, càng cảm thấy chán ghét. Thật ngấy. Giống như Lục Chấp Niên vậy! "Thôi, lần sau đừng làm nữa." Thật kinh khủng! -