Trong ghi chép: "Hoa hồng, thanh mà không bẩn, êm dịu không mãnh liệt, nhu can tỉnh vị, giúp sơ khí hoạt huyết, giảm ngạt thở mà không có mùi hăng, rất hiệu quả mà dịu nhẹ, hương thơm nhẹ nhàng, hầu như không gì sánh được."
Sau khi hai cô nương một lớn một nhỏ hái được một sọt hoa thì đi về điện Dao Quang.
Điện Dao Quang của Đào Đề được bài trí rất ấm áp. Sau khi quen thuộc với nhóm Tam tự Ngũ cục, nàng lấy không ít hạt giống và bồn hoa, trồng đầy hoa cỏ trong những nơi bỏ trống ở điện Dao Quang. Hậu viện còn lần lượt trồng cây ăn quả, như là cây lê, đào, hạnh, lựu. Nàng đắc ý nghĩ đến năm sau có thể hái ăn.
Đương nhiên, nàng cũng đã nghĩ qua, có lẽ trước kia cây kết quả Bùi Diên sẽ đưa cho nàng thư hòa ly... Thư hòa ly, nhìn với góc độ khác cũng chính là thư thông báo tử vong của Bùi Diên.
Đào Đề cố gắng không nghĩ đến chuyện bi thương như thế, trong lòng nàng hi vọng Bùi Diên có thể sống lâu một chút, ít nhất có thể hưởng thụ bốn mùa hoa quả tươi, hưởng thụ nhiều hơn điều tốt đẹp trên thế gian. Khi đó đối mặt với cái chết có thể bớt tiếc nuối hơn một chút.
Lục công chúa vẫn còn hơi gò bó, nhưng Đào Đề không hề xem nàng là người ngoài. Nàng bày các loại mứt hoa quả bánh ngọt trước mặt Lục công chúa, còn dịu dàng nói: "Phi Phi, muội ngồi nghỉ một lát, ta đi làm chút đồ ngọt cho muội."
"Tẩu tẩu, không cần làm phiền..." Nàng duỗi tay cầm bánh ngọt mứt hoa quả trên bàn: "Còn nhiều thức ăn như vậy này."
Đào Đề liên tục nói không phiền, sau đó quay người đi vào trong bếp.
Lục công chúa thấy Thái tử phi tẩu tẩu nhiệt tình như thế, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nàng quy củ ngồi trên nhuyễn tháp, không chạy loạn cũng không làm loạn, cầm lấy một miếng bánh đậu hà lan chậm rãi ăn.
Nàng vốn tưởng rằng Thái tử phi tẩu tẩu nói "Rất nhanh" là chỉ tùy tiện nói thôi, không ngờ nước trà trong chén của nàng vẫn còn ấm thì Thái tử phi tẩu tẩu đã quay lại.
"Thơm quá..." Lục công chúa ngửi mùi thơm ngọt ngào kia, tò mò nhìn về phía khay trong tay cung nhân.
Đào Đề ra hiệu cho cung nhân bày đồ ngọt ra, mình thì ngồi đối diện Lục công chúa.
Trên nhuyễn tháp bằng gỗ tử đàn, mấy món đồ ngọt được đặt trong chén sứ trắng, bề ngoài nhìn không khác gì chè lắm. Song, mùi sữa và hương hoa tràn đầy trong điện, giống như rơi vào cảnh một xinh đẹp ngọt ngào.
"Tẩu tẩu, đây là món điểm tâm gì, lần đầu muội thấy qua đó."
"Cái này à, gọi là chè bánh trôi nhựa đào sữa tươi. Món kia là hoa hồng gừng pha sữa... Lúc đầu ta không có ý làm gừng sữa đông, chỉ là nhìn thấy hoa hồng chúng ta hái rất tươi nên thuận tay làm." Đào Đề đưa thìa bạc cho nàng, cười một tiếng: "Nếm thử xem."
Trẻ con vốn thích đồ ngọt, huống chi chén chè trước mặt vô cùng thơm ngon, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Lục công chúa nếm chè bánh trôi nhựa đào sữa tươi trước, vừa ăn một miếng, đôi mắt nai đen nhánh sáng lên: "Tẩu tẩu, chè này ngon quá, muội chưa từng ăn chè ngon như thế!"
Nhựa đào mềm mại len vào kẽ răng, bánh trôi trắng nõn dai dai, cắn một cái bên trong còn có nhân dâu chua ngọt. Lúc này uống thêm miếng sữa, hương thơm nhẹ nhàng, cảm giác ngon miệng tràn đầy.
Đào Đề nâng má, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Vậy muội nếm thử gừng sữa đông đi."
Thật ra Lục công chúa không thích ăn những nguyên liệu nồng như hành, gừng tỏi. Song, sau khi ăn chè bánh trôi nhựa đào sữa bò, nàng vô cùng tin tưởng tài bếp núc của Đào Đề. Lại nhìn đồ ngọt trắng trắng mềm mềm ngưng kết lại, trong lòng lại thêm mấy phần mong chờ.
Giống như đậu hũ tươi non, dễ dàng múc một muỗng. Lục công chúa đưa thìa một miệng, một giây sau, nàng ngây ngẩn cả người.
Sữa đông thơm ngon vừa tan trong miệng, vị gừng không nồng, ngọt lại hơi cay, mùi thơm hoa hồng mê người hòa quyện với mùi thơm sữa bò, ấm áp, dường như trái tim cũng trở nên ấm áp hơn.
"Thế nào?" Đào Đề hỏi.
"..." Lục công chúa không nói gì, chỉ cúi đầu ăn gừng sữa đông trước mặt.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, Đào Đề liếc mắt nhìn ra ngoài, bầu trời phương xa đen kịt, mấy đám mây màu xám yên lặng trôi.
Giọng nói của nàng ấm áp, nỉ non nói: "Trời sắp mưa rồi."
Lúc này, chợt vang lên âm thanh nho nhỏ, nàng tưởng rằng trời mưa, xoay mặt nhìn qua mới thấy tiếng động do Lục công chúa phát ra.
Nàng còn ăn gừng sữa đông, chỉ là cúi đầu rất thấp, một tay thỉnh thoảng lau mắt.
Đào Đề cảm thấy không đúng lắm, quan tâm nói: "Phi Phi, muội sao thế?"
Tiểu cô nương không ngẩng đầu, giọng nói mềm nhũn mang theo vẻ nghẹn ngào: "Không, không có gì."
Khóc?