Vừa bỏ vào miệng, nàng không nhịn được mà nhíu mày, đường làm mứt không tốn tiền à? Thứ này ngọt đến cổ họng, sao có vị chua ngọt nhẹ nhàng khoan khoái của quất chứ?
Sau đó nàng thử mấy thứ khác, đều quá ngọt.
Đào Đề nhăn mặt, rầu rĩ gật đầu nói: "Hơi ngọt."
Bùi Diên thấy nàng như thế, khẽ an ủi: "Nàng đặc biệt chuẩn bị sẵn mứt hoa quả cho cô, phần tâm ý này cô rất cảm kích..."
"Chuyện nhỏ mà thôi, thiếp đồng ý với ngài sẽ chuẩn bị thì sẽ không nuốt lời." Đào Đề nở nụ cười, đậy mứt hoa quả lại."Đừng ăn nữa, buổi tối ăn ngọt quá dễ sâu răng."
Thừa dịp Bùi Diên rửa mặt súc miệng, Đào Đề để cung nhân hầu hạ trong điện nếm thử mứt hoa quả này, các nàng cảm thấy mùi vị không tệ, không ngọt lắm.
Nghe thấy những câu trả lời này, Đào Đề đưa hộp mứt hoa quả cho cung nhân cầm đi, trong lòng suy nghĩ: Có lẽ người dân Đại Uyên hảo ngọt, cho nên mứt hoa quả trong cung cũng làm thành khẩu vị đại chúng?
Trước mắt xem ra, khẩu vị của Bùi Diên và nàng giống nhau. Ừm, nàng phải nghĩ cách làm chút mứt hoa quả không ngọt, cũng tiện cho hắn uống thuốc.
-
Có lẽ vì hôm qua về nhà mẹ đẻ mệt mỏi, ngày hôm sau Đào Đề ngủ quên mất.
Khi nhìn thấy ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, nàng xoa mái tóc rối bời, tỏ vẻ lo lắng hỏi Linh Lung: "Bây giờ là giờ gì? Thái tử đâu, ngài ấy đi khi nào? Ta dậy muộn như thế, có phải bỏ lỡ thỉnh an hoàng hậu rồi không?"
A a a a phải làm sao bây giờ, ngủ ngon quá hỏng việc rồi!
Linh Lung bị nàng hỏi liên tục đến mức mờ mịt, hơi ngẩn người mới hỏi: "Bẩm Thái tử phi, lúc này sắp đến trưa rồi. Giờ Mão điện hạ đã dậy, ngài ấy thấy người còn ngủ nên đặc biệt dặn dò các nô tỳ đừng làm phiền người. Điện hạ còn nói, Thái tử phi chỉ cần thỉnh an Hoàng hậu nương nương ngày mùng một, mười lăm là được, đây là ý của bệ hạ."
"!!!"
Đôi mắt Đào Đề tỏa sáng, có chuyện tốt như thế sao?
Nghĩ lại có thể hiểu được, dù sao Chu hoàng hậu không phải mẹ ruột của Thái tử, có lẽ bà ta cũng không vui khi nhìn thấy nàng xuất hiện trước mặt bà ta. Hơn nữa, nàng gả vào Đông cung, tác dụng chủ yếu là chăm sóc Thái tử, không phải hầu hạ bà bà.
Hừm, Hoàng đế yêu thương nhi tử như thế, trái lại nàng cũng được chút lợi.
Nghĩ đến sau này có thể vui sướng ngủ nướng, tâm trạng Đào Đề rất tốt.
Rửa mặt xong, Điển Thiện Cục đã mang thức ăn đến.
Linh Lung vừa mang thức ăn lên, vừa giải thích nói: "Điện hạ ăn trưa cùng Thái phó rồi ạ."
"Ừm, ta biết rồi." Đào Đề đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, trong lòng thầm đặt dấu hỏi.
Cái gì mà gà viên sốt tương, sườn ram tương, cá nướng tương, cà sốt tương..."
Hơn phân nửa đều là thức ăn nấu với tương.
Có lẽ vì thiện phòng thấy nàng thích ăn cánh vịt om tương nên trưa hôm nay đổi thức ăn thành như vậy hết?
Đào Đề: "..."
Thật... Không biết nên nói thế nào.
Tiểu thái giám Điển Thiện Cục thấy nàng chậm chạp không động đũa, thận trọng hỏi: "Thái tử phi, những món ăn này không hợp khẩu vị của người à?"
Đào Đề lấy lại tinh thần, nhìn về phía tiểu thái giám: "Thiện phòng Đông cung có ớt không, hoặc là gia vị cay gì đó?"
"Cay?" Tiểu thái giám khẽ giật mình, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Thù du, tiêu, ớt, tần bì gai, ớt hiểm, ớt sừng đều có..."
Đều có?
Ánh mắt Đào Đề sáng lên, a a a, nồi lẩu của nàng, bún thập cẩm cay, bún cay tứ xuyên, đầu cá hấp ngâm ớt, thịt nấu cay, bún xào siêu cay, gà cay Trùng Khánh, cổ vịt cay... Đều có hi vọng rồi!
Lúc này nàng đứng dậy, hưng phấn nói: "Linh Lung, theo ta đi thiện phòng một chuyến."
Thấy chủ tử muốn đi thiện phòng, hơn nữa còn bảo Linh Lung đi theo, Tử Sương cũng ở bên cạnh hầu hạ cảm thấy hơi nóng nảy. Không biết chủ tử đã xảy ra chuyện gì mà qua đêm tân hôn lại xa lạ với mình hơn nhiều. Tiếp tục như vậy không được!
Ánh mắt Tử Sương khẽ động, vội nói: "Chủ tử, thiện phòng nồng mùi khói dầu, người cao quý như thế đi chỗ đó làm gì? Nếu có gì cần phân phó thì mời Viên giám chính của Điển Thiện Cục đến là được rồi."
Đào Đề nhìn nàng ta một cái: "Không có gì phân phó, ta chỉ muốn đi phòng bếp nhìn xem thôi."
Tử Sương nghẹn lại, còn muốn nói chuyện, Đào Đề đã dẫn theo Linh Lung ra ngoài.
Tử Sương oán hận cắn môi, không biết tiểu tiện tỳ Linh Lung a dua nịnh hót trước mặt chủ tử thế nào mà khiến chủ tử xem trọng nàng ta như thế! Thật sự là tức chết người mà!
-
Đông cung nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, không bao lâu sau, chuyện Thái tử phi đi thiện phòng truyền ra.