Đào Đề giật mình lấy lại tinh thần, không hề do dự nói: "Đi, chắc chắn phải đi. Đi đi đi, thừa dịp trời vẫn còn sáng, chúng ta mau đi hái đi, buổi tối chưng hoa hòe ăn. Ta nói ngươi nghe, hoa hòe chưng rất thơm, quanh năm suốt tháng chỉ có ngày xuân mới có thể nếm hoa hòe tươi ngon như thế. Ngoại trừ hoa hòe chưng, chúng ta có thể làm hoa hòe chiên, trứng chiên hoa hòe..."
Nghe Thái tử phi nói liên miên lải nhải cách làm hoe hòe, trong lòng Linh Lung vô thức bỏ đi phòng bị, gương mặt luôn không có cảm xúc lại hiện lên mấy phần dịu dàng.
Trước lúc nàng bị bán vào cung, vào ngày xuân, ở trong nhà bà sẽ hái hoa hòe tươi, cùng cả nhà nấu cháo làm bánh ăn, thời gian đó thật tốt.
-
Dưới rừng hoa hòe trắng nõn như tuyết, Đào Đề ngẩng đầu chỉ huy tiểu thái giám hái hoa.
"Đúng đúng đúng, bên kia tươi mới, cắt cả cành không sao đâu, sang năm sẽ dài ra thôi."
"Các ngươi cẩn thận một chút, hái chậm thôi, bình tĩnh."
Nhìn hoa hòe dần đầy giỏ trúc, Đào Đề ngồi xổm xuống, hai tay nâng một cành hoa lên ngửi, trên mặt nở nụ cười.
Đột nhiên, nàng cảm thấy dường như có người nhìn bên phía nàng.
Đào Đề giương mắt nhìn xung quanh, khi thấy có hai bóng dáng đứng ở hành lang cách đó không xa, nụ cười trên mặt nàng cứng đờ.
Chỉ thấy người mặc cẩm bào màu xanh ngọc, khoanh tay đứng trên hành lang, eo thắt đai ngọc, khuôn mặt tuấn lãng, dáng người thẳng tắp, sau lưng y là một thái giám cao gầy đang rủ mắt xuống.
Chủ tớ hai người đang nhìn về phía các nàng.
Mặc dù cách một khoảng, Đào Đề không nhìn rõ biểu lộ trên mặt y nhưng lại nhận ra thân phận của nam nhân này.
Tam hoàng tử Bùi Trường Châu.
Kẻ Pua với nguyên chủ, nam nhân cặn bã từng bước đẩy nàng tự sát!
Trong phút chốc, tâm trạng vui vẻ hái hoa tan thành mây khói, thay vào đó là cơn giận soạt soạt soạt bốc lên trong lòng.
Nàng tức giận nhếch môi, trong lòng mắng: "Nhìn cái gì, thứ cặn bã như ngươi còn có mặt mũi nhìn!
Bên kia, Bùi Trường Châu cũng chú ý đến Đào Đề nhìn thấy y, nhớ đến mấy hôm trước Bùi Linh Bích nói những lời kia với mình, trong lòng y khẽ động.
Đang chuẩn bị đưa tay ngoắc Đào Đề, tay còn chưa nâng lên chỉ thấy Đào Đề quay người sang chỗ khác, không thèm nhìn y một cái.
Bùi Trường Châu nhíu mày, thật sự tức giận à?
Nhưng mà tức giận cũng không sao, dù sao nữ nhân ngu xuẩn này cực kỳ dễ dụ. Hơn nữa, chỉ cần y dỗ ngọt mấy câu thì chẳng phải nàng ta sẽ nghe lời y răm rắp sao.
Nghĩ đến đây, Bùi Trường Châu chỉnh lại cổ áo, muốn đi đến rừng hoa hòe phía trước.
Thái giám sau lưng giật mình, khẽ nhắc nhở: "Chủ tử, đây chính là Đông cung đó."
Bùi Trường Châu cong môi, khinh thường nói: "Đông cung thì sao? Bản vương chỉ chào hỏi tẩu tử mà thôi, cho dò Thái tử biết cũng không sao, hắn luôn ôn hòa bao dung, sẽ không để trong lòng."
Ngay lúc Bùi Trường Châu sắp đi đến rừng hoa hòe kia, đã thấy Đào Đề dẫn theo Linh Lung và tiểu thái giám hái hoa đi về phía khác.
Rõ ràng chỉ khoảng mười mét nhưng nàng lại giả vờ không thấy bóng dáng của y, ngay cả một ánh mắt cũng không cho y, đi gọn gàng nhanh nhẹn.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia dần đi xa, gương mặt anh tuấn của Bùi Trường Châu trầm xuống.
Nữ nhân này có ý gì? Cho thể diện mà không cần đúng không.
Lúc này mới gả vào Đông cung mấy ngày mà dám lạnh lùng với y như thế...
Trong lòng Bùi Trường Châu dâng lên sự tức giận, chẳng lẽ nữ nhân này giống như Linh Bích nói, phản chiến phía Bùi Diên?
Không được, chuyện này tuyệt đối không được. Cho dù tới nay y chỉ xem nàng là quân cơ, nhưng nàng chỉ có thể là quân cờ trong tay y, chỉ thuộc về một mình y!
Nghĩ đến đây, trong mắt Bùi Trường Châu hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, phải nghĩ cách kéo quân cờ này về mới đúng.
-