Chương 33

Thái Tử Phi Là Thao Thiết

Tiểu Chu Dao Dao 25-05-2025 22:49:03

Ôi, lúc trước nàng chưa từng làm qua lãnh đạo, làm sao để cân bằng tâm lý nhân viên mới cũ... Hừm, nàng phải suy nghĩ nhiều một chút. Im lặng một lát, nàng nói với Tử Sương: "Lần này Linh Lung dẫn ta đi làm quen đường, lần sau sẽ mang ngươi đi ra ngoài." Tử Sương nghe vậy, vội nói: "Nô tỳ biết." Trong lòng Tử Sương bình tĩnh lại một chút, xem ra chủ tử vẫn quan tâm mình. Linh Lung sắp xếp xong hộp đựng thức ăn đi tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì khẽ nhíu mày. Nàng không nói nhiều, chỉ đi đến cạnh Đào Đề, cụp mắt kính cẩn nghe lời: "Thái tử phi, thức ăn đã được xếp gọn." Đào Đề khẽ "Ừ" một tiếng, chủ tớ hai người cùng nhau đi ra cửa. Điện Tử Tiêu ở phía Tây điện Dao Quang, khoảng cách nói xa cũng không xa, nhưng phải đi một khắc đồng hồ. Trên đường đi gặp bọn cung nữ thái giám, thấy Đào Đề đi đến, sợ hãi xen lẫn sợ hãi lui qua ven đường hành lễ. Chờ Đào Đề đi xa, bọn họ mới ngẩng đầu lên, khẽ bàn tán —— "Thật sự kỳ lạ, vậy mà Thái tử phi đi ra ngoài rồi? Ta nghe nói hôm qua Thái tử phi cho người đưa điểm tâm cho điện hạ, nhìn cung nhân sau lưng nàng ta cầm theo hộp cơm, chắc là đi về phía điện Tử Tiêu?" "Chẳng phải nàng ta không vui khi gả đến sao? Bây giờ lại chạy đi đưa cơm cho điện hạ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì." "Này, không chừng là nghĩ thông rồi. Bây giờ gả cũng đã gả vào, ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, tiếp tục làm loạn cũng không hay lắm..." "Nói lại, vừa rồi các ngươi có thấy rõ dáng vẻ của Thái tử phi không? Ta không dám ngẩng đầu." "Ta thấy rõ! Hừ, trước đó ai nói dáng vẻ Thái tử phi tầm thường không có gì là? Đúng là nói xàm! Ta vừa liếc mắt một cái, còn tưởng là tiên nữ hạ phàm đấy!" "Haiz? Xinh đẹp như vậy, có khoa trương quá không?" "Lừa ngươi ta là cháu trai của ngươi! Nếu ngươi không tin thì tìm cơ hội nhìn thử đi." Nhóm cung nhân bên này trò chuyện khí thế ngất trời, Đào Đề lại bị rừng hoa hòe nhỏ ven đường hấp dẫn. Chỉ thấy từng cây hòe cao lớn thẳng tắp, hoa hòe như tuyết đọng nở rộ, hoa trắng nho nhỏ phối hợp với cành lá xanh non khẽ đung đưa trong gió xuân, tản ra từng đợt mùi thơm ngào ngạt trong veo. Có thơ nói: Trong đêm gió xuân trước sân đình, mười dặm hoa hòe không ngừng tỏa hương. Đào Đề nhìn hoe hòe non mềm xinh đẹp, hít một hơi, trong lòng thanh thản: "Hoa hòe này nở đẹp quá." Linh Lung vừa định phụ họa một câu "Đúng thế", lại nghe Thái tử phi nói: "Hoa hòe tươi non như thế, cho dù làm bánh ngọt hoa hòe, bánh bao hoa hòe, bánh trứng hoa hòe, hay là dùng để chưng cá đều rất ngon!" Linh Lung: "... ?" Nếu đổi lại là nương tử quý tộc khác ngắm hoa, nếu không làm thơ thì cũng không lập tức nghĩ đến thức ăn thế này. Thái tử phi nhà mình đúng thật là... Yêu thích ăn uống. Đào Đề không biết Linh Lung oán thầm, trong đầu nàng đã lóe lên cách làm mười mấy loại hoa hòe, vì thế xoay người, tâm tình vui vẻ nói với Linh Lung: "Đi thôi, đưa thức ăn cho điện hạ, lúc trở về chúng ta hái hai sọt trở về." Hai sọt? Linh Lung im lặng: "Vâng..." - Điện Tử Tiêu không hổ là đại điện hàng đầu Đông cung, diện tích, quy mô cung điện, trình độ hoa lệ không phải điện Dao Quang có thể so sánh được. Nhưng phong cách trong điện cũng rất vắng lặng, có vẻ lặng lẽ ảm đạm, xung quanh không nhiều hoa cỏ, có thể nhìn thấy rừng trúc khắp nơi. Nếu vào ngày hè nắng chói chang thì rừng trúc rộng lớn này lộ vẻ mát mẻ yên tĩnh. Song, ba mùa còn lại thì lộ vẻ hơi cô quạnh. Chỉ có điều Bùi Diên là nhân vật thần tiên như thế, sự thanh u tao nhã này lại xứng đôi với hắn. Cung nhân điện Tử Tiêu thấy Đào Đề đi tới, ai cũng giống như gặp kẻ địch, sắc mặt nặng nề hành lễ vấn an, nghiêm túc chạy vào bẩm báo Thái tử, lại nghiêm túc dẫn nàng vào thư phòng. Thái độ dè dặt lại phòng bị này khiến nụ cười của Đào Đề trở nên đắng chát. Nàng thật sự rất muốn giữ chặt những cung nhân này, lần lượt giải thích các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự rất an phận. Các ngươi hãy mau quên chuyện uống thuốc độc tự sát đi, cho ta cơ hội sửa sai làm người lần nữa! Nghĩ thì nghĩ thế, làm lại khó thực hiện. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Đào Đề đi vòng qua bình phong sơn thủy đi về phía nội điện. Bùi Diên cầm quyển sách trong tay ngồi trước bàn, nghe thấy tiếng bước chân khẽ đi đến, hắn đặt sách xuống, giương mắt nhìn về phía trước. Hôm nay Đào Đề mặc cung trang gấm ngọc lan thanh lịch, búi tóc thấp, chỉ cài hai cây trâm bạc quỳ hoa, chỉ cần không ra khỏi cửa thì nàng sẽ ăn mặc đơn giản. Dù sao trời cao vẫn luôn chiếu cố mỹ nhân, chỉ cần nàng xinh đẹp, ăn mặc đơn giản cũng có thể khen là "Thiên nhiên khứ điêu sức"[1] [1] Trích thơ Lý Bạch: Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. Nghĩa là: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.