Đào Đề hành lễ với hắn: "Bái kiến điện hạ."
Bùi Diên cười với nàng: "Nàng đến rồi."
"Hôm nay thiếp làm mứt hoa quả và thịt khô." Đào Đề nhận hộp thức ăn trong tay Linh Lung, để cạnh bàn của hắn."Chẳng phải mứt hoa quả quá ngọt à, hôm nay thiếp tự mình làm không ngọt lắm. Còn thịt khô này, hạt mè mặn ngọt, sau khi ngài xử lý chính vụ nếu đói bụng có thể lót dạ một chút."
Đang lúc nói chuyện, nàng đã bày mứt hoa quả và thịt khô ra.
Bùi Diên ra hiệu Phó Hỉ Thụy dời ghế cho nàng, ánh mắt nhìn vào món ăn nàng mang đến.
Ánh mắt Đào Đề nhìn theo mắt hắn, thấy hắn nhìn thịt khô có màu sắc hấp dẫn kia, nhân tiện nói: "Hôm nay thời tiết không nóng lắm nhưng loại thịt khô này không bảo quản được lâu. Tốt nhất ngài nên ăn hết trong ba ngày, không thì sẽ không ngon."
Thấy hắn nhìn mứt hoa quả, nàng lại nói: "Mứt hoa quả thiếp làm tổng cộng bốn loại, mứt gừng, mứt quất, mứt sơn tra và mứt hạnh. Ngài yên tâm nó không ngọt lắm. Bốn lọ này ngài ăn trước, ăn xong cảm thấy ngon thì nói với thiếp, thiếp làm thêm cho ngài."
Bùi Diên dịu dàng nói: "Làm phiền nàng quá rồi."
"Không phiền, cái này không khó làm." Đào Đề tỏ vẻ chân thành mà nói: "Nói ra thì ngài đã giúp thiếp nhiều lần, thiếp không thể làm gì cho ngài cả, cũng chỉ làm cho ngài được một chút thức ăn..."
Nếu lúc trước hắn truy cứu chuyện nàng uống thuốc độ thì sợ rằng lúc này mình đã ngồi trong đại lao rồi? Hoặc là toàn bộ phủ Dũng Uy Hầu đã rơi đầu? Huống chi hắn còn đồng ý với nàng thư ly hôn, nói "Ân như sinh lần nữa" cũng không đủ.
Bây giờ nàng làm chút thức ăn cho hắn không phải chuyện lớn gì.
Bùi Diên thấy sắc mặt nàng nghiêm túc, không tiếp tục hỏi nữa mà cầm lấy đũa gắp một miếng mứt gừng.
Mứt gừng vừa đưa gần miệng đã có thể ngửi được vị cay thanh. Sau khi đưa vào miệng, vị ngọt nhạt tan ra giữa miệng, khi hắn nhai nuốt, vị cay đặc trưng của gừng hòa với hỗn hợp đường mật thơm ngọt, chống ngán lại khai vị.
Hắn nhìn Đào Đề ngồi ở một bên, khen: "Đây là mứt gừng ngon nhất là cô từng nếm qua."
Câu này là nói thật.
Lúc trước hắn chưa từng ăn qua mứt hoa quả ngon như thế, vị nguyên bản của gừng được giữ lại, không giống mứt hoa quả khác, vừa nếm thử ngoài ngọt vẫn là ngọt.
"Ngài thích ăn là được rồi." Đào Đề cười, ánh mắt cong lên thành vầng trăng khuyết.
Được người khác khen là một chuyện vui, huống chi lại được người tuấn tú như thế khen, thật sự là vui vẻ gấp đôi!
"Tài nấu nướng của nàng tốt như vậy là học của ai?" Bùi Diên thản nhiên hỏi, ánh mắt thâm sâu lại bình tĩnh nhìn nàng.
Quả nhiên, hắn thấy được vẻ kinh ngạc giữa lông mày của nàng.
Nàng, hoảng sợ...
Đào Đề vô thức xiết chặt ngón tay, sau đó khẽ chớp đôi mắt oánh nhuận, cười nói: "Thiếp không học của ai cả, chỉ là bình thường nhàn rỗi thích xem tạp thư, bút ký mỹ thực nên cảm thấy hứng thú, nên suy nghĩ cách làm..."
Ngón tay thon dài như ngọc khẽ gõ mặt bàn, sắc mặt Bùi Diên vô cùng kín kẻ, thản nhiên nói: "À, thì ra là như thế?"
Đào Đề gật đầu, bình tĩnh nói: "Đáng tiếc lúc ở hầu phủ có quá nhiều người, bốn phòng dùng chung một bếp, thiếp cũng không tiện thường xuyên chạy xuống bếp nấu nướng, cho nên trước đó không xuống bếp. Bây giờ thiếp có phòng bếp nhỏ tùy ý nấu nướng là nhờ vào điện hạ hiền lành thiện lương... Thiếp vô cùng cảm kích."
Trước đó lúc nói muốn mở phòng bếp nhỏ, Đào Đề đã đoán được có thể sẽ có người đặt câu hỏi, dù sao nguyên chủ không thường xuống bếp, mà đến nơi này nàng lại thường xuống bếp, khó tránh khỏi sẽ gây chú ý.
Ban đầu, nàng nghĩ những nha hoàn ma ma kia sẽ hỏi đầu tiên, ai ngờ người hỏi đầu tiên lại là Bùi Diên.
Tâm tư Bùi Diên đơn thuần như tiểu thiên sứ, chắc hẳn rất dễ lừa? Dù sao trước kia không hề quen nhau.
Nàng tự an ủi mình như thế, thuận tiện khen ngợi sự phản ứng thông minh và bình tĩnh của mình.
Bùi Diên ngồi trước bàn sách nghe nàng nói thế thì khẽ nhíu mày, lời giải thích này cũng hợp lý, tạm thời hắn chấp nhận lời giải thích này của nàng.
Nhưng cho dù nàng giải thích thì vẫn không quên nịnh nọt hắn mấy câu...
Đúng là tiểu hồ ly giảo hoạt chỉ giỏi nịnh nọt.
Vừa ra khỏi điện Tử Tiêu, Đào Đề đưa tay vỗ vỗ ngực, khẽ thở ra.
Nếu không phải tình huống đặc biệt nàng cũng không muốn nói dối, huống chi còn lừa gạt đại mỹ nhân dịu dàng ốm yếu như Bùi Diên.
Ôi, cảm giác tội lỗi quá...
"Thái tử phi, chúng ta có đi hái hoa hòe kia không?" Linh Lung thấy sắc trời hơi tối, khẽ nhắc nhở.