Chương 39

Thái Tử Phi Là Thao Thiết

Tiểu Chu Dao Dao 25-05-2025 22:49:03

Hôm qua, y đã viết nhiều lời tâm tình trong thư như thế, y tự tin nữ nhân nào đọc cũng sẽ rung động, càng không cần phải nói đến Đào Đề ngu xuẩn luôn một lòng với y. Nếu nàng ta đọc được lá thư này, chắc chắn sẽ hận không thể mọc cánh bay đến gặp y... Bây giờ chậm chạp không thấy bóng dáng, chỉ có một khả năng - Nàng ta không nhận được thư. Gương mặt Bùi Trường Châu trầm xuống, nghi ngờ nhìn chằm chằm Hồ Tiến, tức giận nói: "Tử Sương kia có đáng tin không? Thư có thể bị chặn lại không?" Trái tim Hồ Tiến treo cao, cẩn thận đáp: "Lúc trước vẫn luôn là Tử Sương truyền thư. Hơn nữa chủ tử ngài cho nàng ta không ít tiền thưởng, nàng ta ước gì được truyền thư nhiều hơn ấy, sao lại không tận tâm? Về phần thư bị chặn, chắc là sẽ không... Nô tài truyền thư rất bí mật, không bị ai nhìn thấy." Thấy Bùi Trường Châu lộ vẻ không kiên nhẫn, Hồ Tiến vội nói thêm: "Có lẽ vì trời mưa, Thái tử phi đi đường chậm trễ? Không thì chủ tử hãy chờ một chút." Bùi Trường Châu xiết chặt ngón tay, tuy có bất mãn nhưng cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp tục chờ. Chờ thêm một hồi, lại một canh giờ trôi qua. Mắt thấy mưa rơi càng lúc càng lớn, sắc mặt Bùi Trường Châu còn u ám hơn bầu trời. Đến bây giờ, nếu y tiếp tục chờ nữa là kẻ ngốc. Nhớ đến thái độ lạnh lùng của Đào Đề hôm qua... Hôm nay nàng ta vốn không có ý định đi? Lẽ nào lại như thế! Đột nhiên Bùi Trường Châu đứng dậy, Hồ Tiến giật nảy mình: "Chủ, chủ tử?" Chỉ thấy Bùi Trường Châu lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trở về!" - "Không biết Tam hoàng tử có hứng gì, ngày mưa lại chạy đến hồ Nguyệt Ảnh hứng gió lạnh... Ha ha, ta nghe nói ngài ấy hồi phủ đã bảo phòng bếp nấu canh gừng, tám phần là nhiễm phong hàn rồi." Lúc Triển Bình nói chuyện này, không giấu được vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Y luôn chướng mắt Bùi Trường Châu, cùng là người đọc sách thánh hiền, Thái tử nhà mình lại có bụng thi thư tài hoa, còn Bùi Trường Châu kia chỉ biết nửa vời, thi thư lễ nhạc chẳng lẽ ra. Lại còn thích học đòi văn vẻ, nuôi không ít kẻ nghèo kiết hủ lậu làm phụ tá, giữa mùa đông còn cầm quạt phe phẩy, không sợ đông lạnh chết. Y như thế mà còn được một đống người theo đuổi, không ít thế gia quý nữ đều hướng về y, ngay cả muội muội nhà mình cũng đi theo. Mỗi ngày đều Tam hoàng tử dài Tam hoàng tử ngắn, thực sự tức chết người! Nữ nhân nhìn nữ nhân có lý lẽ khác, nam nhân bọn họ nhìn nam nhân cũng có chuẩn mực khác. Bùi Trường Châu là cái thá gì, nam nhân bọn họ biết rõ. . . À, ngoại trừ Chiêu Khang Đế, dù sao ông nhìn Bùi Trường Châu cũng với ánh mắt của cha ruột. "Được rồi, không nói chuyện của y nữa." Bùi Diên để quyển sách trên tay xuống, nhìn ngoài cửa sổ: "Bây giờ không còn sớm nữa, ngươi lui được rồi." Triển Bình vốn muốn nói không còn sớm, y có thể ở bên cạnh tâm sự với Thái tử, lời này còn chưa nói ra miệng đã thấy Bùi Diên đứng dậy. Y trố mắt nhìn, hỏi: "Điện hạ, sắp dùng bữa tối rồi, ngài đi đâu thế?" Bùi Diên vô cùng tự nhiên nói: "Cô đi điện Dao Quang dùng bữa." Triển Bình trố mắt: "Sao? Bên ngoài đang mưa nữa, rất lạnh, thân thể của ngài..." "Cô không phải làm bằng giấy, dính vào nước sẽ rã ra." Bùi Diên ôn hòa nói."Đã mấy ngày cô không đi đến chỗ Thái tử phi, không tiện vắng vẻ nàng ấy." "... Điện hạ đối với Thái tử phi thật tốt." Triển Bình nhếch môi, thầm nghĩ, cho dù tài bếp núc của nữ nhân kia không tệ thì cũng không xứng với nhân vật tuấn lãng như thần như điện hạ đây. Bóng đêm như mực, mưa gió lớn hơn một chút. Lúc Bùi Diên đội mưa đi đến điện Dao Quang, trong điện đèn đuốc sáng trưng. Vừa mới đi đến hành lang đã ngửi thấy mùi thơm vô cùng mê người. Phó Hỉ Thụy thu dù, giúp Bùi Diên phủi giọt mưa trên áo choàng, cười nói: "Xem ra Thái tử phi lại xuống bếp rồi." Tâm trạng của Bùi Diên không tệ, khẽ "Ừ" một tiếng. Tiểu thái giám canh giữ ở cổng thấy Thái tử, vội thỉnh an. Bùi Diên ra hiệu cho bọn họ đứng dậy, nói: "Thái tử phi ở phòng bếp à?" Sau khi nghe thấy câu trả lời, hắn không đi chính điện nghỉ ngơi mà đi đến phòng bếp nhỏ. Lúc đi đến cửa phòng bếp, chỉ thấy trước bếp nấu gọn gàng, nóng hổi, khói trắng mờ mịt, Đào Đề mặc trường bào màu hồng, tay áo rộng dùng dây cột lại. Đôi tay trắng nõn của nàng nhồi bột, không bao lâu sau, kéo ra từng sợi mì trắng dài như làm ảo thuật. Sắc mặt của nàng rất nghiêm túc, ánh nến vàng ấm áp chiếu vào gương mặt xinh đẹp của nàng, một sợi tóc đen rũ xuống bên tai, tự dưng thêm mấy phần dịu dàng.