Chương 42

Thái Tử Phi Là Thao Thiết

Tiểu Chu Dao Dao 25-05-2025 22:49:03

"Thật ra ta cảm thấy Thái tử phi rất tốt, đối nhân xử thế khách khí như thế, không hề thấy nàng tự cao tự đại." "Ngươi mới ăn thức ăn vặt Thái tử phi làm qua hai lần mà đã nghiêng về phía nàng ta rồi? Thật sự là kiến thức hạn hẹp! Ai biết bây giờ nàng ta thật sự thay đổi hay là giả vờ cho điện hạ nhìn?" "Chắc không phải giả vờ đâu? Haiz, ngươi đừng nghĩ Thái tử phi xấu như thế. Thật ra suy nghĩ kỹ một chút cảm thấy Thái tử phi rất đáng thương, ai không muốn gả cho một lang quân khỏe mạnh chứ, sức khỏe của điện hạ chúng ta vẫn luôn không tốt... Lúc đó nàng ấy uống thuốc độc có lẽ là nhất thời nghĩ bậy thôi." "Nói thì nói thế, nhưng nghĩ đến chuyện trước đó nàng ấy đã làm, trong lòng ta vẫn cảm thấy chán ghét." Đào Đề nghe thấy những lời bàn tán này trên hành lang, thật sự không hề tức giận, dù sao muốn thay đổi ấn tượng phải cần chút thời gian. Ít ra nhìn tình hình trước mắt còn có người giúp nàng nói chuyện, tích tiểu thành đại, cho nên hình tượng của nàng đang dần chuyển biến tốt? Nàng đang suy nghĩ lạc quan, chợt nghe Linh Lung đang tìm nàng. Vì không muốn để các tiểu cung nữ phát hiện Thái tử phi đang nghe lén, nàng vội vàng dời bước đi về phía sảnh. Thì ra nữ quan trong Nội Trực Cục đến đây đo kích thước chuẩn bị làm áo mùa hạ. Đào Đề phối hợp với nữ quan đo số đo, lúc nhìn thấy số đo nàng rất hài lòng. Thân thể này eo thon, tay chân thon dài, tuy nói ngực hơi nhỏ nhưng độn một chút vẫn được. Nữ quan vừa đo vừa khen, Đào Đề bị dỗ đến vui vẻ, cầm hầu bao thưởng cho bà. Nữ quan kia vừa vui vừa sợ, liên tục tạ ơn. Sau khi nữ quan lui ra, Đào Đề nhìn sắc trời còn sáng, muốn thừa lúc trời đẹp này đi hết Đông cung to lớn. Linh Lung thấy nàng phấn khởi, đương nhiên không ngăn cản nàng mà cho hai tiểu thái giám đi cùng, sau đó theo Đào Đề đi ra ngoài. Diện tích của Đông cung không nhỏ, cung điện trùng điệp, đình đài lầu các, vườn hoa núi giả, phong cảnh rất đẹp. Trong đó có một tiểu thái giám khéo miệng, nói chuyện không ngừng, một đường giới thiệu các nơi ở Đông cung. Đào Đề nghe đến say sưa, thầm nghĩ có tài ăn nói như thế lại không gặp thời, nếu người này ở hiện đại sẽ là một hướng dẫn viên du lịch hàng đầu. Đoàn người ung dung thoải mái đi dạo hai canh giờ mới miễn cưỡng đi dạo sơ hết Đông cung. "Mệt chết, không ngờ Đông cung lớn như thế, chân muốn gãy mất rồi. Buổi tối phải ngâm chân trong bồn nước nóng mới được." Lúc Đào Đề cảm khái, vừa bước trong ánh nắng chiều về điện Dao Quang, Bùi Diên đã ngồi trong đình viện uống trà. Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, hắn quay đầu nhìn qua. Hôm nay hắn mặc cẩm bào trắng nhạt, eo thắt đai ngọc, tư thế ngồi thẳng tắp. Ánh mặt trời vàng chói chiếu lên người hắn, khiến gương mặt tuấn tú của hắn càng có vẻ dịu dàng. Tình cảnh này khiến cho Đào Đề quên nói chuyện, bước chân cũng vô thức dừng lại. Bùi Diên cười với nàng, giọng nói bình tĩnh: "Trở về rồi?" Lúc này Đào Đề mới lấy lại tinh thần, cất bước về phía hắn, trong đôi mắt đen nhánh thanh tịnh mang theo vẻ kinh ngạc, nói: "Điện hạ, sao ngài lại đến sớm như thế?" Ngày trước, hắn thường đến khi dùng bữa tối, lúc này trời còn chưa tối đâu. "Hôm nay rảnh rỗi, thuận đường đến chỗ nàng ngồi một lát." Bùi Diên đưa tay rót chén trà cho nàng, ra hiệu nàng ngồi xuống uống trà. Đúng lúc Đào Đề khát nước, ngồi đối diện hắn nâng chung trà lên uống, không nghĩ kỹ chuyện "Thuận đường" này. Bùi Diên thấy gương mặt nàng đỏ hồng, trên trán trơn bóng thấm ra lớp mồ hôi mỏng thì nheo mắt lại, khẽ nói: "Vừa nghe nàng than mệt, đi dạo ở đâu đấy?" Đào Đề uống một chén nước cảm thấy không đủ, tự mình rót thêm một chén, trả lời: "Ta đã đến Đông cung được một thời gian rồi mà chưa từng đi dạo qua, cho nên hôm nay muốn đi hết Đông cung một phen. Chỉ là không ngờ Đông cung lớn như thế, đi một buổi chiều mới dạo hết!" Nghe vậy, Bùi Diên im lặng cong môi, liếc mắt nhìn Linh Lung ở bên cạnh. Dường như Linh Lung hiểu câu hỏi trong ánh mắt thâm sau đó, nàng nhanh chóng gật đầu, tỏ ý Thái tử phi nói thật. Lúc này Bùi Diên mới cong khóe môi, thản nhiên nói: "Còn nhiều thời gian, nàng có thể chậm rãi đi đạo, không cần vội như thế." Đúng lúc có một cơn gió thổi qua khiến tay áo của hắn khẽ động, không biết sao trong đầu Đào Đề chỉ nhớ câu nói "Còn nhiều thời gian" của hắn. Nàng nhìn về phía ngón tay thon dài đang cầm chén của hắn, da thịt mu bàn tay vô cùng nhợt nhạt, có thể trông thấy mạch máu màu xanh nhạt rõ ràng. Thân thể hắn suy nhược như thế, cái gì mà còn nhiều thời gian chứ... Giữa lúc yên tĩnh này, ánh nắng dần tối đi mấy phần.