Đến khi cung nữ giúp việc trong bếp chú ý đến hắn vội vàng qua thỉnh an, Đào Đề mới biết mà đi đến cạnh cửa.
Gò má của nàng dính bột mì trắng, vừa thấy hắn, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong, nụ cười xán lạn: "Điện hạ, ngài đã đến. Có muốn ăn mì không, thiếp làm cho ngài một bát?"
Trên nhuyễn tháp bày bàn trà, trên bàn trà bày bình hoa nhỏ, trong bình hoa cắm hai cành hoa ngọc trâm nho nhỏ, oánh ánh như ngọc, mùi thơm thanh nhã.
Ngoài cửa sổ là âm thanh mưa tạt vào cỏ, trên bàn là hai bát mì thịt nóng hổi, một đĩa trại cua, mấy thứ dưa muối, bày chỉnh tề lại đẹp mắt thơm lừng.
Đào Đề co chân ngồi lên giường, nhìn về phía Bùi Diên ở đối diện: "Buổi tối không muốn ăn cơm nên tùy tiện nấu chút mì... Không ngờ điện hạ lại đến... Ừm, ngài ăn một chút không?"
Bùi Diên dịu dàng nói: "Nhìn rất ngon."
Đào Đề cười nói: "Ừm, vậy ngài mau ăn đi, mì ăn nóng mới ngon, để lâu sẽ bở mất."
Bùi Diên cầm đũa nhìn bát mì trước mặt, sợi mì dài đều có màu vàng nhạt. Trên đó phủ thịt, ánh sáng long lanh, mềm mềm. Một quả trứng luộc cắt làm hai, hai cọng cải thìa giòn giòn, tô mì có màu sắc phong phúc, nhìn đã thấy thèm nhỏ dãi.
Sợi mì mềm mại trơn trượt, nước mì thơm phức. Thịt vừa mềm lại thơm, béo mà không ngán, vô cùng ngon.
"Điện hạ, ngài đừng chỉ ăn mì, nếm thử món trại cua này xem. Hôm nay thiện phòng mua cá đù vàng rất tươi, Tôn tổng quản đặc biệt đưa cho ta một chút." Đào Đề nói.
"Trại cua?" Bùi Diên nhìn đĩa thức ăn màu vàng thơm ngon kia.
"Ừm, đó là trứng gà xào thịt cá, nhưng hương vị của món này rất giống thịt cua, lại ngon hơn cua, vì thế gọi là trại cua." Đào Đề hưng phấn giới thiệu cho hắn."Ngài nhìn thịt con cá này trắng lại trơn mềm, có giống thịt cua không? Còn lòng đỏ vàng óng này có giống gạch cua không?"
Bùi Diên cười: "Ừm, giống."
Gắp một đũa đưa vào miệng, hắn nhíu mày nói: "Hương vị cũng ngon, mềm, đúng với tên món ăn."
Đào Đề thấy hắn thích ăn, trong lòng vui vẻ: "Ngài thích thì hãy ăn nhiều một chút, ăn nhiều thân thể mới khỏe được."
Nói thật, nàng thấy dáng vẻ gầy gò tái nhợt này của hắn, vô thức sinh ra cảm giác muốn nuôi nấng, muốn cho hắn ăn để càng thêm khỏe mạnh... Sặc, sao suy nghĩ càng lúc càng giống mẹ thế này?
Không đúng không đúng, cái gì tình thương của mẹ lung tung gì đó.
Ừm, nàng đang thông cảm với nhóc đáng thương, trân quý và bảo vệ những thứ tốt đẹp! Giống như nuôi nấng gấu trúc nhỏ, con mèo nhỏ, cún con, Hamster nhỏ...
Bùi Diên không biết trong đầu Đào Đề đang so sánh hắn với N động vật. Ăn xong, hắn để đũa xuống, cầm khăn lau khóe miệng động tác ưu nhã.
"Cô nghe nói nàng đưa nha hoàn thiếp thân về Hầu phủ rồi?" Hắn tùy ý hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Đào Đề hiện lên vẻ kinh ngạc, sau khi bình tĩnh lại, nàng thành thật nói: "Ừm, nàng ta thích làm người hầu ở Hầu phủ hơn, nên thiếp cho nàng ta xuất cung."
Bùi Diên khẽ nói: "Thế à..." Sau đó không hỏi tiếp nữa.
Nếu hắn không nhắc đến Tử Sương còn tốt, vừa nhắc đến thì Đào Đề không nhịn được mà bối rối. Rốt cuộc có nên nói chuyện Bùi Trường Châu đưa thư cho nói với Bùi Diên không?
Nói ra thì chuyện cũ của nguyên chủ và Bùi Trường Châu sẽ lộ ra. Thân thể Bùi Diên không tốt, không chừng sẽ tức giận công tâm, ngộ nhỡ thổ huyết thì nàng đã phạm sai lầm lớn rồi.
Nhưng mà không nói lại cảm thấy không thành thật, lại giấu diếm hắn... Hơn nữa ai biết Bùi Trường Châu từ bỏ ý định chưa, có làm hành động khác hay không.
A a a a... Rốt cuộc nên làm gì đây!
Đào Đề buồn buồn nhíu mày, từ từ gắp mì cho vào miệng, hai má căng phồng giống như sóc con đang dự trữ thức ăn.
Bùi Diên thấy nàng có vẻ tâm tư nặng nề, khẽ nhắc nhở: "Ăn từ từ, coi chừng nghẹn."
Nói xong, còn thuận tiện đưa chén nước ấm cho nàng.
Đào Đề cảm kích nhìn hắn một cái, thoáng nhìn da thịt trong suốt tái nhợt, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định giấu hắn trước.
Tuổi thọ của nhóc đáng thương Bùi Diên không dài, cố gắng lắm chỉ được thêm một năm nữa, vẫn nên để hắn an tâm hưởng thụ khoảng thời gian này, đừng vì những chuyện xa xưa kia mà lo lắng.
Hơn nữa, nàng quyết tâm sẽ không dính dáng đến Bùi Trường Châu nữa, cho dù sau này Bùi Trường Châu gửi thư hay có ý tiếp cận, nàng không trêu vào còn không thể tránh à?
Bên ngoài trời mưa không ngừng, Bùi Diên tiện thể nghỉ ngơi ở điện Dao Quang.
Đào Đề không để ý, còn nấu hai chén sữa bò nóng, nàng và hắn mỗi người một chén.
"Uống sữa bò tốt cho thân thể, hơn nữa trước khi ngủ uống có tác dụng trợ ngủ."
"Thật à?"
"Ừm, thiếp nhìn thấy sách thuốc ghi thế." Đào Đề nói, giống như để chứng minh lời nói của mình mà ngửa đầu uống sạch ly sữa bò trong tay.