"Mẫu hậu quá khen rồi." Đào Đề rất phối hợp làm ra vẻ ngượng ngùng, cúi đầu xuống, nói khẽ: "Mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, thần thiếp còn phải học tập mẫu hậu nhiều."
Lần này nịnh nọt lẫn nhau làm không khí ngột ngạt trở nên hài hòa.
Chu hoàng hậu cong môi đỏ, cười có vẻ thật lòng: "Nhìn cái miệng nhỏ nói ngọt kìa, đúng là đứa trẻ ngoan." Sau đó xoay mặt nói với Bùi Linh Bích: "Con đó, cũng lớn rồi, bình thường đừng chơi đùa mãi, có rảnh tìm tẩu tẩu con nói chuyện. Nếu con được nửa phần thông minh hiểu chuyện của tẩu tẩu thì bổn cung không cần lo lắng sau khi con xuất giá sẽ bị nhà chồng trách móc."
Bùi Linh Bích đang khó chịu vì thái độ không mặn không nhạt của Đào Đề, bây giờ nghe thấy mẫu hậu đang so sánh mình với Đào Đề thì càng không cam lòng.
Nàng cắn môi, giữa lông mày đầy vẻ kiêu ngạo: "Mẫu hậu, con là công chúa! Cho dù con xuất giá, con cũng là quân, nhà chồng là thần. Cho dù con có sai thì cho dù bọn họ có một trăm lá gan cũng không dám oán trách!"
Nói đến đây, nàng còn liếc mắt nhìn Đào Đề, khẽ lầm bầm: "Giả vờ giả vịt."
Bùi Linh Bích ngồi xuống cạnh Chu hoàng hậu, đương nhiên Chu hoàng hậu nghe rõ lời lầm bầm này, sắc mặt trở nên âm trầm, cảnh cáo gọi "Linh Bích". Sau đó bà cười áy náy, nhìn về phía Đào Đề: "A Đề, từ nhỏ Linh Bích bị bổn cung chiều hư, nói chuyện không suy nghĩ... Nhưng trong lòng nó tốt, con chớ so đo với nó."
Đào Đề thầm nghĩ: Lòng tốt cái rắm, song trên mặt lại cười ra vẻ độ lượng: "Thần thiếp là tẩu tử của muội ấy, cũng xem như là trưởng bối, đương nhiên sẽ bao dung muội ấy nhiều hơn."
Quả nhiên khi vừa nói lời này ra, sắc mặt Bùi Linh Bích càng đen hơn, tiện nhân kia có tư cách gì làm trưởng bối của nàng, lại còn chiếm lợi ích của nàng nữa?
Đào Đề thấy vẻ tức giận của Bùi Linh Bích, trong lòng vô cùng thoải mái.
Sau khoảng một chén trà, có đại cung nữ đến bẩm báo với Chu hoàng hậu, nói chư vị phi tần đã ở bên ngoài.
Thấy thế, Đào Đề và một đám công chúa rất có ánh mắt, đúng lúc đứng dậy cáo lui.
Chu hoàng hậu cười khách khí với Đào Đề: "A Đề, có rảnh đến cung Cam Lộ ngồi một chút."
Đương nhiên, ngoài miệng Đào Đề vâng dạ đáp lời, dịu dàng ngoan ngoan lui xuống cùng mọi người.
Vừa đi qua chính sảnh, chỉ thấy trong viện có không ít phi tần đang chờ, có mấy vị phi tần có vẻ rất quen. Đào Đề vẫn nhớ, gật đầu cười với bọn họ, tính đi qua bắt chuyện.
Bỗng nhiên tay áo của nàng bị giật khẽ.
Đào Đề thu hồi ánh mắt, trố mắt nhìn về phía cô bé đang kéo tay áo nàng: "Lục công chúa?"
Lục công chúa là đứa bé nhỏ nhất trong cung, năm nay tám tuổi, là một tiểu cô nương có gương mặt tròn trịa xinh đẹp. So với mấy vị công chúa khác, Lục công chúa không nói nhiều, phần lớn thời gian đều là nghe các tỷ tỷ nói chuyện, chưa từng chủ động mở miệng. Lời duy nhất mà nàng nói với Đào Đề chính là "Tẩu tẩu vạn phúc."
Bây giờ thấy nàng đột nhiên kéo tay áo của mình, ánh mắt trong trẻo của Đào Đề mang theo vẻ kinh ngạc: "Sao thế?"
Lục công chúa chớp đôi mắt trong veo như nước, giống như lấy dũng khí, khẽ nói: "Tẩu tẩu đừng để ý đến Nhị tỷ, tỷ ấy vẫn luôn như thế... Ừm, tức giận vì tỷ ấy, không đáng."
Giọng nói nũng nịu, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn có vẻ trẻ con, nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng quá thành thục không phù hợp tuổi tác.
Có lẽ trẻ con trong cung trưởng thành tương đối sớm. Đào Đề cúi người, đưa tay sờ đầu Lục công chúa, cười nói: "Cám ơn muội... Nhưng muội yên tâm đi, ta không để ý những lời nói kìa."
Có lẽ vì hành động của nàng hơi thân mật, Lục công chúa hơi run lên, lúng túng nói: "Ừm, vậy là tốt rồi."
Có lẽ là tiểu cô nương quá đáng yêu, hay là muội ấy là người đầu tiên trong hoàng thất tỏ thiện ý với nàng, Đào Đề không biết thế nào, chợt hào hứng, ấm áp nói: "Muội có bận gì không, nếu rảnh rỗi có muốn đến Đông cung chơi không?"
Lục công chúa ngẩn người, dáng vẻ ngẩn người này vô cùng giống hamster ôm hạt dưa.
"Muội... Muội có thể sao?"
"Việc này có gì mà không thể?" Đào Đề thấy dáng vẻ vừa chờ mong lại do dự của tiểu cô nương, nghĩ nàng sợ người lạ, chủ động vươn tay với nàng, nở nụ cười xán lạn: "Đi không? Đúng lúc trước khi ra ngoài ta có ngâm nhựa đào, một lát sẽ làm đồ ngọt cho muội."
Lục công chúa nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc trước mắt, lông mi đen dày hơi run lên, cuối cùng không chịu nổi nụ cười xinh đẹp của Thái tử phi tẩu tẩu mà đặt tay nhỏ vào tay nàng.
Lục công chúa không biết vì sao mình lại có sự tin tưởng với Thái tử phi tẩu tẩu.