Chương 28

Thái Tử Phi Là Thao Thiết

Tiểu Chu Dao Dao 25-05-2025 22:49:04

Bùi Diên nếm thử nước bánh bao súp, miệng vừa cắn, trước hết răng tiếp xúc với da bánh bao mềm mại, sau đó là đáy vàng giòn mà không cứng. Mùi thơm của dầu vừng là hỗn hợp nhân phong phú hòa quyện với nhau, nước ngon tuyệt tràn ra đầu lưỡi, tươi mới, nhẹ nhàng lại không dầu mỡ. Bánh bao súp nho nhỏ, ăn xong một cái, hắn lại gắp thêm một cái vào chén, giữa mi tâm có vẻ nhàn hạ, nói khẽ: "Bánh bao súp này bên ngoài giòn, bên trong tươi, cảm giác rất ngon." "Lúc thiếp làm nhân bánh, có cho thêm sò điệp khô vào trong thịt bò bằm, tôm bóc vỏ và nấm hương, cho nên hương vị tươi ngon." Đào Đề cười, lại múc thêm chén súp cay cho hắn."Ngài nếm thử súp cay này đi... Nhưng ngài đừng ăn nhiều, vị này khá nặng, lại có nhiều ớt, ngài luôn ăn thanh đạm, thiếp sợ dạ dày ngài không chịu nổi, ngài nếm thử là được rồi." Bùi Diên nhận lấy, nhẹ nhàng nếm thử một cái. Trong giây phút cho canh vào miệng, một cảm giác cay mãnh liệt kích thích vị giác, nước súp thơm nức đậm đặc lại không dính. Trong muỗng súp bao gồm các nguyên liệu, đậu hũ trơn mềm, mộc nhỏ mềm mại giòn giòn, thịt dê tươi và mùi thơm hồ tiêu hòa quyện với nhau, khiến cảm giác trở nên phong phú. Đào Đề thấy trên trán trơn bóng của hắn đổ mồ hôi, gương mặt trắng nõn cũng đỏ lên, vội đưa chén nước ấm qua."Xem ra điện hạ không thể ăn cay được, quá cay cũng đừng ăn, tránh cho dạ dày không chịu được." "Trước đó cô chưa từng ăn qua món cay như thế..." Bùi Diên uống một hớp nước lớn, chậm rãi nói: "Vừa tê lại cay, nhưng không thể không nói hương vị rất ngon." "Vậy lần sau thiếp làm thức ăn không cay cho ngài. Ầy, ngài ăn thêm mấy chiếc bánh bao súp đi, cái này không cay." Đào Đề đẩy bánh bao súp đến trước mặt hắn, mình thì múc một chén lớn súp cay uống. Không bao lâu sau, nàng cũng đổ mồ hôi, gương mặt phiếm hồng, bờ môi đầy đặn hơi sưng đỏ, giống như miệng tăng thêm màu sắc diễm lệ. Nhìn miệng nhỏ hồng hồng của nàng, không hiểu sao Bùi Diên cảm thấy hơi nóng, lông mì dài cụp xuống, hắn nâng chung trà lên uống một hớp nước. Hơi lạnh nước trà xua tan mấy phần khô nóng, hắn rút khăn từ tay áo ra, đưa cho nàng: "Lau mồ hôi." Đào Đề nuốt muỗng súp cay cuối cùng xuống bụng, vẻ mặt hài lòng cầm khăn, gương mặt đỏ bừng: "Cảm ơn." Bùi Diên nhìn chén canh trống rỗng, ánh mắt lạnh nhạt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Không ngờ nàng có thể ăn cay như thế." "Tạm được tạm được." Đào Đề vừa hít hà, vừa dùng tay quạt gió, lại thuận miệng hỏi: "Điện hạ, sao đột nhiên ngài lại đến thiện phòng?" Bùi Diên không nhắc những lời đồn thái quá kia, chỉ bình tĩnh nói: "Cô nghe nói nàng đích thân xuống bếp nên cảm thấy tò mò, vì thế đặc biệt đến xem." Đào Đề không suy nghĩ mà đáp "Ờ", sau đó cân nhắc một chút, dè dặt nhìn về phía hắn: "Điện hạ, thiếp có một yêu cầu quá đáng..." Đôi mắt đen nhánh của Bùi Diên khẽ động, nhìn nàng chăm chú: "Ừm?" Đào Đề khẽ nói: "Chính là... Ta có thể mở phòng bếp nhỏ ở điện Dao Quang được không?" Bùi Diên: "..." Thấy hắn không đáp, Đào Đề ngượng ngùng nhìn về phía hắn, giải thích nói: "Ngài đừng hiểu lầm, nhóm ngự trù làm thức ăn rất ngon, chỉ là con người của thiếp thích ăn, trong lúc rảnh rỗi thích tự nấu ăn. Thiện phòng cách điện Dao Quang hơi xa, tới lui không thuận tiện lắm..." Bùi Diên nhướng mày: "Chỉ việc này thôi à?" Đào Đề nhìn chằm chằm hắn, gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Ừm... Nếu như phiền phức, vậy không làm cũng được..." "Nàng là Thái tử phi, mở phòng bếp nhỏ cũng được." "À, cho nên thiếp có thể mở à?" Đào Đề vui vẻ nói. "Ừm, Điện Dao Quang vốn có một phòng bếp nhỏ, lát nữa cô sẽ phân phó để bọn họ dọn dẹp sửa chữa. Nếu có gì cần mua thêm, nàng phân phó nhóm cung nhân đi mua là được." Bùi Diên nở nụ cười nhạt khiến cho cả người hắn có vẻ vô cùng ôn hòa. "Quá tốt rồi!" Vẻ mặt Đào Đề vô cùng vui mừng nhìn Bùi Diên, đôi mắt trong trẻo tỏa ra ánh sáng lung linh: "Điện hạ, chờ phòng bếp nhỏ hoàn thành, nhất định ta sẽ làm cho ngài một bữa ăn ngon." Bùi Diên cười nói "Được", ánh mắt đen lại âm u khó dò. Chỉ là mở phòng bếp nhỏ thôi mà đã vui như thế? Có vẻ rất dễ thỏa mãn. Đào Đề vui vẻ, mơ hồ cảm nhận được có người nhìn mình, vô thức giương mắt nhìn lại, đúng lúc Bùi Diên đứng dậy. "Không còn sớm nữa, cô nên trở về điện Tử Tiêu rồi." "Được rồi, ngài mau đi đi." Đào Đề đứng dậy tiễn hắn ra cổng, không nhìn thấy bóng dáng nữa mới xoay người lại, bàn với Phó Hỉ Thụy về phòng bếp nhỏ. Bên ngoài điện Dao Quang, Triển Bình như cọc gỗ ôm thanh kiếm, vừa nhìn thấy Bùi Diên ra lập tức đi lên đón, tỉ mỉ đánh giá hắn một phen: "Điện hạ, ngài không sao chứ?"