Chương 38

Thái Tử Phi Là Thao Thiết

Tiểu Chu Dao Dao 25-05-2025 22:49:03

Ánh trăng mông lung, Đông cung, điện Tử Tiêu. "Dường như Thái tử phi trách Tử Sương, sắc mặt Tử Sương tái xanh, hình như có nước mắt, sau khi ra khỏi điện đã về phòng nàng ta." Sắc mặt Bùi Diên lạnh nhạt: "Ngươi nhìn chằm chằm Thái tử phi, xem ngày mai nàng ta có ra ngoài không." Linh Lung gật đầu, suy tư một lát mới nói thêm: "Theo thuộc hạ thấy, Thái tử phi... Cũng không hồ đồ. Chuyện thư này đưa đến chủ yếu là do Tử Sương kia nhúng tay vào." Bùi Diên nhắm mắt, chậm rãi nhìn về phía Linh Lung, trên mặt nở nụ cười nhưng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: "Xem ra Thái tử phi đối với ngươi không tệ? Bây giờ mới có mấy ngày mà ngươi lại giúp nàng ta nói chuyện." Linh Lung khẽ giật mình, vội quỳ xuống, cúi đầu nói: "Thuộc hạ lắm miệng, xin chủ tử thứ tội." Bùi Diên nhìn chằm chằm chữ phúc trên thư án, yên lặng hồi lâu mới nói: "Đứng lên đi, cô không trách ngươi." Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi tới, mùi mực tản ra. Sau khi phân phó vài câu, Bùi Diên bảo Linh Lung lui xuống. "Bùi Trường Châu..." Bùi Diên nâng bút, trên giấy tuyên trắng noãn viết ba chữ này, sau đó cầm bút son khoanh tròn cái tên này, đôi mắt đen như mực dâng lên sát ý rét lạnh. Một lát sau, hắn tùy tiện đặt bút lông sói lên bàn, thân thể lười biếng dựa vào ghế, ngón tay thon dài khẽ nhéo mi tâm. Ngày mai tiểu hồ ly kia có làm theo lời hẹn không? Thật sự là làm cho người ta tò mò. - Ngày hôm sau, Đào Đề ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh. Chẳng biết bên ngoài bắt đầu mưa từ lúc nào, hiện ra một mảnh sương mù mông lung mê ly. Trang điểm trước gương, Linh Lung cầm lược bí đứng sau lưng nàng hỏi: "Thái tử phi, hôm nay người muốn chải búi tóc gì?" "Giống như hôm qua đi, dù sao cũng không ra khỏi cửa, làm sao thuận tiện là được rồi." Đào Đề uể oải đáp, một tay chống cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm mưa đang rơi tí tách ngoài cửa sổ. Mưa nhỏ mùa xuân vô thức khiến cho lòng người yên tĩnh. Lúc này, pha một ly trà hoa nhài phối hợp với điểm tâm hấp dẫn, nằm trên ghế trúc nhìn mưa, nghĩ đã cảm thấy hài lòng. Linh Lung nghe nàng nói không ra cửa, trong lòng bình tĩnh lại, cảm thấy mình không nhìn lầm người. Sau khi trang điểm xong, Đào Đề cho người nấu bát mì hoành thánh tôm tươi xem như ăn trưa. Hoành thánh trong suốt, nhân đầy đặn, thịt heo mọng nước bọc lấy con tôm, vừa cắn một ngụm hương thơm lan tỏa giữa răng miệng, thanh đạm ngon miệng phối với canh gà thơm ngào ngạt, tươi đến mức lông mày muốn rơi mất. Ăn uống xong xuôi, Đào Đề không hề suy nghĩ mà đi đến trước cửa sổ nhìn mưa. Lại thấy Tử Sương cầm bao quần áo nhỏ đi theo đại thái giám, bước đi cẩn thận, ánh mắt ai oán muộn phiền giống như Đào Đề là nam nhân cặn bã bội tình bạc nghĩa. Trong lòng Đào Đề không hề dao động, thậm chí khẽ thở ra một hơi. May mà phát hiện quả bom này sớm, nếu tiếp tục giữ nàng ta bên cạnh, không biết mai này sẽ xảy ra chuyện gì. Linh Lung thấy Thái tử phi dựa vào cửa sổ, ánh mắt xa xăm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ. Trong lòng nàng suy đoán, chẳng lẽ Thái tử phi đang nghĩ chuyện ước hẹn? Vậy cũng không được, nếu Thái tử phi thật sự đi vậy thì đặt điện hạ ở đâu?Đúng thật là Đào Đề đang suy nghĩ chuyện Bùi Trường Châu, nhưng nàng đang cầu khẩn mưa rơi lớn hơn một chút, tốt nhất xối Bùi Trường Châu kia thành chó rơi xuống nước, càng chật vật càng tốt! Quay người thấy Linh Lung, nàng nói khẽ: "Đã đưa Tử Sương đi rồi?" Linh Lung thu lại vẻ mặt, chậm rãi đi lên trước: "Vâng, đã lên xe ngựa xuất cung." Dừng một chút, nàng hỏi: "Sao đột nhiên Thái tử phi lại đưa Tử Sương về, chẳng lẽ nàng ta phạm sai lầm gì sao?" "Tính cách của nàng ấy không thích hợp ở lại trong cung." Đào Đề đáp lại một câu, không muốn nhiều lời nữa, đi về giường êm cầm thoại bản lên xem. Linh Lung thấy nàng không có ý muốn ra ngoài, trái tim rơi xuống, không biết từ lúc nào mình đã bắt đầu có mấy phần quan tâm thật lòng đối với Thái tử phi này. ... Mưa tí tách rơi lên lá chuối xanh nhạt, ngay cả không khí cũng trần ngập mùi ẩm ướt. Ở hoa viên nhỏ bên hồ Nguyệt Ảnh, Bùi Trường Châu mặc y phục màu trắng, nhìn từ xa phong độ nhẹ nhàng, nhìn gần mặt đen như than. "Hồ Tiến, bây giờ là canh mấy?" Y nhíu mày hỏi thái giám ở bên cạnh. "Bẩm, bẩm chủ tử, giờ Thân ba khắc..." "Ngươi chắc chắn đã đưa thư đến tay nàng ta rồi chứ Trong lòng Hồ Tiến run lên, khom người thấp hơn: "Nô tài vẫn làm như lúc trước, tự tay đưa thư cho nha hoàn Tử Sương bên cạnh Thái tử phi, tuyệt đối không sai." "Vậy người đâu? Gia đã chờ sắp một canh giờ rồi, sao ngay cả bóng cũng không thấy?" Bùi Trường Châu nhìn hoa viên trống vắng, càng thêm nóng nảy. Lúc trước gặp mặt, đều là Đào Đề chờ y, khi nào đến phiên y chờ người khác?"