Cuối cùng, nàng nhìn hắn với ánh mắt trong veo, giống như nói: "Ngài nhìn xem, ta uống xong rồi, ngài có thể yên tâm uống rồi."
Bùi Diên thấy dáng vẻ này của nàng, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện vẻ dịu dàng. Bỗng nhiên hắn đi lên một bước, vươn tay ra với nàng.
Lúc ngón tay lạnh buốt chạm vào khóe miệng của mình, trong chớp mắt Đào Đề lộ vẻ mờ mịt.
Hắn hắn hắn... Hắn làm gì thế?
Khoảng cách này, tư thế này, ánh mắt dịu dàng...
Nàng chỉ cảm thấy con nai con trong đầu như phát điên, mạnh mẽ đâm tới, đâm đến chết đi sống lại...
Ngón tay Bùi Diên xoa xoa khóe miệng nàng, lúc thấy ánh mắt chấn động và ngượng ngùng của nàng, hắn giải thích nói: "Khóe miệng nàng dính sữa, trắng trắng, giống như ria mép vậy."
Đào Đề: "Vậy, vậy à..."
Lạch cạch, con nai lúng túng tránh gãy eo, ảo tưởng xinh đẹp kia lập tức biến mất.
"Thất lễ." Bùi Diên rút tay về, lui về sau một bước.
"Không, không sao, cảm ơn ngài." Đào Đề chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên."
Khóe môi Bùi Diên khẽ cong lên: "Nhưng vẫn rất đáng yêu."
Đào Đề: "!!!"
Chú nai con trong lòng sống lại, còn vui vẻ hát khúc ca, hát hôm nay là ngày đẹp...
Ôi má ơi, ta có tiền đồ, đại mỹ nhân khen ta đáng yêu!
Nếu giờ phút này có Cùng Kỳ ở đây, chắc chắn nàng sẽ nắm vai Cùng Kỳ lắc lắc: "A aaaaa hắn khen ta đáng yêu! Ta đáng yêu!"
Bùi Diên thấy Đào Đề đỏ mặt không nói gì, đôi mắt to tròn như bảo thạch sáng lấp lánh, sáng rực lại trong suốt làm hắn dâng lên cảm xúc khó hiểu.
Hắn ngăn chặn cảm xúc khác lạ kia, dời ánh mắt, bưng sữa bò trên bàn uống một hớp.
"Ngon không? Thiếp cho thêm đường, chắc hẳn hương vị không tệ." Đào Đề vội hỏi, trên gương mặt tràn đầy chờ mong.
Bùi Diên nhìn vào ánh mắt nàng lần nữa, cảm giác kì lạ kia lại dâng lên. Hắn không nói chuyện, chỉ uống sạch chén sữa bò, khẽ gật đầu với nàng.
Đào Đề nheo mắt lại cười nói: "Nếu ngài uống quen thì có thể bảo phòng bếp chuẩn bị cho ngài mỗi ngày."
Bảo phòng bếp chuẩn bị à?
Bùi Diên cụp mi, che khuất sự mất mát trong mắt, khẽ nói: "Được."
Buổi tối, hai người cùng ngủ chung với nhau.
Đào Đề rất dễ ngủ, vừa ngã người xuống, không bao lâu đã ngủ mất.
Nghe tiếng thở đều đều bên tai, Bùi Diên chậm rãi quay đầu, nhìn tướng ngủ ngoan ngoãn của nàng.
Tóc dài đen nhánh của nàng xõa lên gối mềm màu xanh lam, áo ngủ mỏng manh màu xanh nhạt chỉnh tề, vô cùng kín đáo, không hề lộ chút xuân quang.
Nghĩ đến dáng vẻ tùy tiện khi ngủ lúc trước của nàng, trong đôi mắt bình tĩnh của Bùi Diên hiện lên nụ cười nhạt.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng vén chăn lên, chậm rãi xuống giường, bước chân vững vàng đi đến cửa sổ ngoài điện.
Cửa sổ vừa mở, gió lạnh theo nước mưa tạt vào mặt, khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Sau ba tiếng huýt vội vàng trong trẻo, một bóng đen nhảy từ cửa sổ vào, quỳ một chân trên đất: "Chủ tử."
Gương mặt tuấn mỹ của Bùi Diên không có cảm xúc, giọng nói trầm thấp lại lạnh lùng: "Gần đây nhìn chằm chằm Bùi Trường Châu."
Dựa vào sự hiểu rõ của hắn với Bùi Trường Châu, người kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Vâng." Ám vệ đáp.
"Mặt khác, nha hoàn mà Thái tử phi đưa ra cung biết quá nhiều, để nàng ta ngậm miệng."
"Thuận hạ tuân mệnh." Người chết mới có thể vĩnh viện ngậm miệng.
Sau khi ám vệ lui ra, Bùi Diên quay về bên giường lần nữa.
Tư thế ngủ của Đào Đề từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, một cánh tay đặt ngoài chăn, trên cổ tay mảnh khảnh trắng noãn, vòng tay bạch ngọc tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Vừa rồi còn cảm thấy tướng ngủ nàng ngay ngắn, một hồi như thế lại không yên phận. Bùi Diên giống như mang theo vẻ bất đắc dĩ, cúi người, nhẹ nhàng vén chăn lên, nắm cánh tay mềm mại của nàng bỏ vào trong chăn.
Dường như cảm nhận có người đang động vào mình, lông mi Đào Đề run rẩy, miệng nhỏ phát ra tiếng lười biếng.
Mềm mềm, điệu đà, mang theo vài phần nũng nịu.
Bùi Diên nhìn chằm chằm dáng vẻ khi ngủ của nàng, thầm nghĩ dáng vẻ nhu thuận yên tĩnh này dễ làm người ta thương.
Nghĩ đến lần này chẳng những nàng không đi gặp Bùi Trường Châu, còn đuổi nha hoàn gây sự kia ra ngoài, hắn hài lòng nhéo gương mặt nhỏ mềm mại của nàng, khàn khàn khen: "Rất ngoan."
Sau khi đưa tiễn Tử Sương đi, bầu không khí ở điện Dao Quang hài hòa hơn nhiều.
Ban đầu, Đào Đề còn tưởng rằng ảo giác của mình, đến một buổi chiều tình cờ, nàng vô ý nghe thấy ba tiểu cung nữ líu ríu nói chuyện phiếm.
Nói chuyện đều là lúc trước Tử Sương ỷ thế hiếp người thế nào, âm thầm khinh thường các tiểu cung nhân thế nào, bây giờ nàng ta rời đi thật sự là cảm ơn trời đất, cuối cùng Thái tử phi đã làm một việc thiện... Vân vân.
Sau đó, đương nhiên là chủ đề chuyển từ Tử Sương đến chủ tử của nàng ta là nàng đây.