Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:54
"Uyển Ương à... con đường xuống hoàng tuyền không dễ đi đâu... Anh đến đi cùng em đây..."
Hạ Uyển Ương hoảng hốt tột độ. Linh hồn cô lao về phía trước, ra sức cản lại điều kinh hoàng đang đến. Nhưng làm cách nào đi nữa, cô cũng không thể chạm vào được anh. Chỉ có thể bất lực nhìn người đàn ông ngốc nghếch ấy chậm rãi ngã xuống.
Cô mở to đôi mắt, nước mắt trào ra, mờ cả tầm nhìn. Nhưng dù cô có kêu gào đến mức nào, cũng không thể ngăn được.
Cô thấy anh đổ xuống trong vũng máu, áo quần thấm đỏ, lan rộng ra mặt đất lạnh giá.
Trái tim cô như bị xé toạc. Cô khóc gọi tên anh, nhưng tất cả đã quá muộn.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, trong lòng đầy ắp hối hận và đau đớn.
Hạ Uyển Ương đứng đó, thân hình run rẩy, ánh mắt dại đi vì tuyệt vọng.
Mười phút sau, linh hồn cô bắt đầu tan biến, để lại phía sau chỉ là hai cái đầu người nằm im lìm trước mộ... và một vùng máu loang đỏ thẫm.
Thượng Hải
"Á..."
Hạ Uyển Ương bị cơn đau nhói đánh thức. Vừa mở mắt ra, cô chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Đợi đến khi cơn đau dịu lại đôi chút, cô bỗng mở bừng mắt, sững người. Đau? Nhưng rõ ràng cô chỉ là một linh hồn cơ mà, tại sao lại cảm nhận được nỗi đau thể xác?
Cô từ từ nhắm mắt lại, đưa tay lên day nhẹ mi mắt, hy vọng xoa dịu cảm giác nhức buốt ấy.
Khi mở mắt lần nữa, cảnh tượng trước mặt khiến cô vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm. Đây là phòng của cô tường quét sơn trắng, chân tường quét viền xanh nhạt, tạo nên cảm giác thanh thoát và trang nhã. Ánh nắng len qua ô cửa kính sáng choang, rọi lên từng chi tiết trong căn phòng.
Ánh mắt cô di chuyển theo vệt sáng ấy, cuối cùng dừng lại nơi chiếc chuông gió treo trên cửa sổ những hạt châu nhỏ sắc màu xen lẫn những chiếc chuông kim loại tinh xảo, theo gió nhẹ đung đưa, phát ra âm thanh trong trẻo dễ chịu. Món đồ nhỏ này từng đồng hành cùng cô qua biết bao khoảnh khắc yên bình, giờ đây lại trở thành cánh cửa dẫn cô trở về quá khứ.
"Ương Ương, con sao rồi? Con muốn hù chết mẹ hả?"
Bàn tay của mẹ cô - bà Cố Ninh - đang siết chặt tay cô. Cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay ấy, một cảm giác mà cô tưởng đã mãi mãi đánh mất.
Chẳng lẽ... là do cô quá nhớ cha mẹ, nên ông trời cho cô được gặp lại một lần nữa?
"Sao vẫn không có phản ứng gì vậy? Có phải đập đầu vào đâu rồi không?"