Chương 38

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình

Ngũ Chỉ Tiểu Miêu 23-09-2025 21:59:52

Tim Hạ Uyển Ương khẽ thắt lại một nhịp. Ở kiếp trước, Trương Thời Dã đâu phải kế toán, kiếp này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ vì cô nghịch thiên sống lại mà kéo theo thay đổi cả số phận của người khác? Thấy sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, Trương Hòa Bình lo lắng hỏi: "Thanh niên trí thức Hạ, con sao thế?" "Con không sao, chỉ là vừa ngồi xe kéo xong, nên thấy hơi khó chịu một chút thôi." Trương Hòa Bình vội vàng nói: "Ôi, chú sơ suất quá. Mọi người xuống xe từ sớm, chắc còn chưa ai kịp ăn sáng đúng không? Mau sắp xếp hành lý rồi nghỉ ngơi một lát đi. Ăn cơm xong nhớ tranh thủ ngủ một giấc, chiều còn đi lĩnh lương thực. Số lương thực đó là đội tạm ứng cho mọi người, đợi thu hoạch mùa thu xong rồi trả lại cũng được. Còn nếu ai không muốn nợ thì có thể mua luôn. Tối nay tất cả đến nhà chú ăn cơm. Ngày mai cho nghỉ thêm một hôm nữa, sáng mốt bắt đầu đi làm cùng cả đội nhé!" Nói xong, Trương Hòa Bình liền rời đi. Mọi người bắt đầu khiêng hành lý chất đầy ngoài sân vào trong. Hạ Uyển Ương cầm chìa khóa kho chứa, ôm theo bọc lớn và chiếc vali của mình, đi thẳng vào căn phòng được phân. Vừa mở cửa bước vào, cô không khỏi ngạc nhiên căn phòng này không tồi như cô tưởng. Kiếp trước, chính cô từng ở căn phòng này, cũng nhờ vậy mới lọt vào tầm mắt của Lý Văn Trác. Nhưng kiếp này, cô đã có chuẩn bị từ trước, chẳng còn gì phải sợ nữa. Căn phòng rộng tầm hơn hai mươi mét vuông, có một chiếc giường đất nhỏ đủ cho ba bốn người nằm. Nền lát gạch, tường quét vôi trắng sạch sẽ, chỉ tiếc là không có lấy một món đồ nội thất nào. Hạ Uyển Ương biết rõ người từng ở đây là một nữ trí thức, nhà có điều kiện nên sau này lo được cho cô ấy suất vào đại học công nông binh để quay về thành phố. Trước khi đi, cô ấy đã bán lại đồ nội thất đặt làm cho mấy người ở căn nhà lớn. Hai chiếc rương lớn đặt trên giường trong nhà lớn kia vốn cũng là từ căn phòng này chuyển sang. Cô đóng cửa lại, lau sơ qua giường đất rồi lấy một tấm chiếu mới tinh trải lên. Sau đó, cô bắt đầu lấy đồ ra sắp xếp: chiếc chăn bông dày, ga giường hoa mới, gối đầu quen thuộc, chiếc chăn mỏng, chậu men, hộp xà phòng và bánh xà phòng mới, cốc đánh răng, hai chiếc khăn mặt, dép đi trong nhà, rèm cửa, rèm ngăn phòng và cả một ổ khóa mới. Xếp đống đồ lên giường xong, cô liền ra ngoài. Kiếp trước đã sống ở ngôi làng này một thời gian nên Hạ Uyển Ương biết thợ mộc trong đội họ Cao và nhà ông ấy ở đâu. Nhưng lần này, cô vẫn giả vờ như không biết gì.