Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:52
Trịnh Vũ liếc một cái, giọng mát lạnh: "Hai đồng chí nữ này, người ta mời ăn cơm mà các cô dám đi tay không thật à?"
Từ Kiều Kiều lúc đó mới như bừng tỉnh, ngó qua ngó lại, thấy ai cũng mang theo gì đó, bèn quay sang nói với Hạ Uyển Ương: "Uyển Ương, cho tôi mượn ít đường đỏ với, lát về tôi trả!"
Vương Tĩnh thì chẳng chút khách sáo: "Có phải tôi bắt người ta mời đâu? Tự dưng muốn đãi thì tôi đi thôi, mắc gì phải mang gì theo? Ai thích nịnh nọt thì cứ làm, tôi đến đây là để lao động thật sự, không cần biếu xén gì cả, tôi vẫn sống tốt!"
Mấy lời này khiến ai nấy đều khó chịu. Lý Tưởng bĩu môi, nói đầy châm chọc: "Gì mà biếu với không biếu, đây là lễ phép, hiểu chưa? Người ta còn không đủ gạo ăn, vẫn mời mọi người đến nhà dùng bữa, cô chỉ cần mở miệng, chẳng thấy ngại à? Mặt dày đến mức đem đi mài đá chắc cũng không mòn!"
Mọi người nghe vậy liền phá lên cười. Vương Tĩnh tức tối chỉ vào Lý Tưởng: "Cậu... cậu cố tình chia bè kéo cánh để cô lập tôi đúng không? Tôi đi tố cáo bây giờ!"
Lý Tưởng nhếch môi cười nửa miệng: "Tố đi, ai không dám tố là chó!"
Vương Tĩnh lập tức òa khóc, quay người bỏ chạy thẳng về phía ký túc.
Từ Kiều Kiều vẫn chưa từ bỏ: "Hạ Uyển Ương, cô có cho tôi mượn không?"
"Không!"
Cô ta quay sang nhìn Lý Tưởng: "Này, cho tôi mượn một hũ trái cây đi, khi về tôi sẽ trả hai hũ luôn!"
Lý Tưởng bật cười, nói lớn cho cả nhóm nghe: "Mọi người làm chứng nhé! Đổi một lấy hai nha!" rồi đưa một hũ cho Từ Kiều Kiều.
Tới nơi thì thấy cả nhà đội trưởng vợ chồng ông ấy và mấy đứa con trai đều đã đứng sẵn ở cửa đón. Hạ Uyển Ương vươn cổ nhìn quanh, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Trương Thời Dã đâu cả.
Vợ đội trưởng thấy mọi người mang quà đến thì hơi ngại, cười nói: "Gọi các con đến ăn cơm là lệ thường của đội từ khi bắt đầu tiếp nhận thanh niên trí thức, các con khách sáo gì chứ?"
Đội trưởng cũng góp lời: "Lát ăn xong nhớ mang hết đồ về nhé. Nhà chú tuy chẳng dư dả gì, nhưng cũng không đến mức phải tranh phần ăn với tụi nhỏ các con đâu!"
Trịnh Vũ cười toe toét: "Chú đội trưởng, nhà ai cũng thiếu gạo cả, chú mà cứ bắt tụi con ăn không thì tụi con quay về luôn đó nha!"
Thấy mọi người đều thật lòng, vợ chồng đội trưởng cuối cùng cũng đành nhận. Ông ấy quay lại giới thiệu: "Đây là vợ chú, mấy đứa cứ gọi là dì Kiều là được. Đây là con trai lớn của chú, Trương Thời Phong. Đứa thứ hai là Trương Thời Vũ, đang trong quân đội. Còn đây là thằng ba, Trương Thời Kinh. Còn thằng út Trương Thời Dã thì làm kế toán của đội mình, nhưng giờ vẫn chưa về."
Mọi người lần lượt chào hỏi. Hạ Uyển Ương thì hơi thất vọng khi không thấy Trương Thời Dã đâu.
"Cái sân nhà to thế này mà sạch bong không một hạt bụi, nhà cửa lại còn khang trang thế kia, đúng là hiếm thấy!"
"Ừ, đến trong thành phố còn ít nhà nào đẹp được vậy ấy chứ!"
Vừa nói chuyện vừa bước vào trong, ai nấy đều ngẩn người khi trông thấy bàn ăn đầy ắp bánh bao trắng nõn. Trong cái thời buổi này, ai lại nỡ dùng cả đống bột mì trắng thế kia để đãi khách cơ chứ?
"Nào nào, vào ngồi đi, coi như ở nhà mình nhé!"
Trương Hòa Bình làm đội trưởng đã nửa đời người, gương mặt hằn rõ dấu vết phong sương, nhưng lúc nào cũng ánh lên nụ cười hiền hòa, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ấm lòng.