Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:52
Trương Thời Dã thoáng giật mình, chẳng lẽ lộ nhanh vậy sao? Từ bao giờ mà cha anh lại tinh ý thế chứ?
"Động lòng gì cơ? Cha nói gì đấy?" Anh lắp bắp, cố tỏ vẻ không hiểu.
Trương Hòa Bình cười nhạt, ánh mắt rõ ràng như đã nhìn thấu mọi chuyện: "Con biết cha đang nói gì mà. Dù có động lòng hay không thì cũng phải tự dập cái ngọn lửa nhỏ trong lòng mình đi. Con biết người ta là ai không?"
Trương Thời Dã lập tức hỏi lại: "Là ai cơ ạ?"
Trương Hòa Bình không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn con trai bằng ánh mắt kiểu "không phải chối nữa".
Trương Thời Dã vẫn chưa kịp phản ứng, còn đang chờ ông ấy nói tiếp.
"Con bé là con gái của một vị sư trưởng đang tại ngũ ở Bộ chỉ huy quân sự Thượng Hải đấy! Con à, người ta là mây trên trời, còn mình là bùn dưới đất, với sao nổi đâu. Cha biết con có chí, nhưng có chí cũng phải biết lượng sức mình chứ!"
Trương Hòa Bình hiếm khi nói chuyện nghiêm túc đến vậy, ngữ khí tràn đầy lo lắng và chân thành.
Trương Thời Dã không đáp lời, quay người bỏ đi luôn.
Trương Hòa Bình lắc đầu, thầm nghĩ: May mà còn kịp cảnh tỉnh.
Hạ Uyển Ương vừa bước vào phòng, Lý Văn Trác đã chạy ra đón, vẻ mặt niềm nở như chưa từng có chuyện gì xảy ra vào buổi trưa: "Trí thức Hạ, sao cô không gọi tôi một tiếng? Để tôi giúp cô xách đồ!"
Hạ Uyển Ương né khỏi bàn tay đang vươn tới của hắn ta, nhìn bộ mặt cười nhăn nhở như hoa nở kia mà thấy nhức đầu: "Không cần."
Lý Văn Trác trong lòng đã chửi cô không dưới mười tám lần, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười tử tế: "Nặng thế này, cô là con gái sao khiêng nổi? Để tôi xách giúp cho!"
"Anh bị hâm à? Mắt nào của anh thấy tôi xách không nổi? Đụng vào tôi rồi tôi còn dám ăn nữa không? Đồ mặt dày, đồ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, biến cho khuất mắt!"
Phía sau, Phương Chiêu Đệ nấp trong góc nãy giờ đã khó chịu khi thấy Lý Văn Trác nịnh nọt Hạ Uyển Ương, giờ nghe cô mắng như tát nước thì càng không nhịn được. Trong mắt cô ta, Văn Trác chưa từng chủ động giúp ai bao giờ, Hạ Uyển Ương đúng là không biết điều.
"Này, cô đừng tưởng mình có thân phận gì là có thể thích mắng ai thì mắng nhé? Văn Trác tốt bụng giúp cô, cô không biết ơn thì thôi, sao còn nặng lời với người ta?"
Hạ Uyển Ương thậm chí chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái: "Vì tôi thấy hắn ta ghê tởm, lại còn mặt dày."
Đúng lúc đó, chuông tập trung lao động buổi chiều vang lên. Phương Chiêu Đệ đành kéo Lý Văn Trác, mặt mày sa sầm, rời khỏi phòng.
Hạ Uyển Ương trở về gian phòng nhỏ của mình, cẩn thận chất đống lương thực vào tủ, sau đó cởi giày trèo thẳng lên giường đất. Cô lăn từ bên trái sang bên phải, rồi lại từ phải sang trái, khóe miệng cong lên suýt chạm đến tai, nằm úp sấp cười khúc khích một mình.
"He he he... Cuối cùng cũng gặp lại anh ấy rồi. Nhìn vẻ mặt lúc nãy, chắc không có ác cảm với mình đâu ha... ha ha ha..."
Cuối cùng cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lúc này, Hạ Uyển Ương cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng. Cô đột nhiên rất muốn chạy vài vòng cho đã, nhưng ánh nắng bên ngoài quá gay gắt, cô lập tức nảy ra một ý hay, kéo rèm cửa thật kín rồi chui vào không gian.
Phía xa là những dãy núi phủ trong màn sương mờ, nhìn như thể lơ lửng giữa không trung. Hạ Uyển Ương hứng khởi chạy ùa lên núi, vừa chạy vừa cười như một đứa trẻ ngốc nghếch.