Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:53
Cửa sổ vừa mở ra,"vút" một tiếng đôi dép bay thẳng ra ngoài trời tối.
Sau đó cô lập tức vào không gian.
Bây giờ, cô đã sử dụng không gian rất thành thạo, không còn lẩm bẩm như kẻ quê mùa ngày xưa mỗi lần ra vào nữa.
Bước vào biệt thự, cô nhanh chóng tắm rửa, gội đầu, rồi vắt khô tóc, buộc gọn thành một đuôi ngựa cao. Soi gương chỉnh lại tóc tai, cô vốn định trang điểm một chút nhưng lại sợ quá nổi bật, đành chỉ bôi chút dưỡng da cho tươi tắn.
Quăng quần áo bẩn vào máy giặt, cô mở tủ quần áo Trương Thời Dã chuẩn bị cho mình từ kiếp trước.
"Chậc, toàn là đồ không hợp thời điểm!"
Cuối cùng, cô chọn một chiếc sơ mi trắng cổ tròn kiểu búp bê, quần dài đen và đôi giày da đen một bộ đồ đơn giản, phổ biến nhất hiện tại.
Cô ăn liền hai cái bánh bao thịt to, kèm ít củ cải muối do mẹ cô tự tay làm, rồi uống thêm một bát cháo kê. Ăn xong, cả người lập tức tỉnh táo hẳn.
Hạ Uyển Ương mỉm cười đầy mãn nguyện.
Tạm biệt gia đình Vương Tú Tú và cặp vợ chồng già, Hạ Uyển Ương để lại địa chỉ rồi ôm bọc hành lý cùng chiếc vali xuống xe.
Nhà ga lúc này đông nghịt người, cảnh tượng chen chúc khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Khí thế hừng hực khi mới lên đường đã sớm bị đánh bay không còn sót lại chút gì. Thay vào đó là những gương mặt mỏi mệt, hoang mang. Ai nấy đều lấm lem, trông không khác gì vừa trải qua một trận phong ba.
Bên ngoài ga càng thêm náo nhiệt. Xe bò, máy kéo, thậm chí còn có cả xe lừa, nghiêng nghiêng ngả ngả đậu đầy một khoảng sân. Vừa thấy dòng người đổ ra, đám người đón liền thi nhau hét lớn:
"Đại đội Kháo Sơn đây!"
"Đội sản xuất Hồng Kỳ!"
"Đại đội Đông Phương Hồng, bên này!"
"Đại đội Hướng Dương ở đây này!"
Hạ Uyển Ương bị dòng người xô ra phía trước, ôm bọc đồ che khuất gần nửa tầm mắt, nhưng vì cô khá cao nên vẫn nhìn được lối đi. Cô bước nhanh đến trước chiếc máy kéo của đại đội Đông Phương Hồng, đặt hành lý xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn người đến đón.
Là Chu Túc anh em thân thiết của Trương Thời Dã.
Vừa chạm mặt, mặt Chu Túc đỏ bừng như bị phỏng. Anh ấy lắp ba lắp bắp: "Đồ... đồng chí, chào mừng đến với đại đội Đông Phương Hồng. Tôi... tôi là Chu Túc, được cử đến đón mọi người!"
Hạ Uyển Ương mỉm cười: "Chào anh, tôi tên Hạ Uyển Ương, là thanh niên trí thức đến chỗ các anh nhận công tác."
Cổ Chu Túc đỏ rực đến mang tai. Anh ấy vội cúi người nhấc hành lý của Hạ Uyển Ương lên xe, cố gắng trấn tĩnh lại rồi nói: "Ừm... vất vả rồi. Cô lên xe ngồi nghỉ một lát đi, mọi người vẫn chưa đến đủ. Đợt này có tổng cộng mười người, cô là người đầu tiên tới."