Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:53
Cha Hạ cảm thấy chính mình đã liên lụy đến con gái. Nếu không phải vì Từ Chính Quốc đeo bám ông, thì ông cũng không để đứa con gái duy nhất phải xuống nông thôn như thế này.
Hạ Uyển Ương nhận vé, ôm chầm lấy ông, ghé sát tai thì thầm: "Cha ơi, con với mẹ chuẩn bị một món quà cho cha rồi, cha nhất định sẽ thích lắm!"
Mẹ Hạ vỗ nhẹ lên đầu cô: "Thôi, lên tàu đi con. Chuẩn bị đủ cả rồi, cha mẹ yên tâm lắm."
Lưu Nguyệt đỏ hoe mắt: "Uyển Ương, chị giờ là chị dâu của em, nhưng cũng là bạn thân của em nữa. Em nhớ phải viết thư cho chị đấy nhé, ngoài thư gửi về nhà, phải viết riêng cho chị một bức!"
"Biết rồi mà, khóc gì chứ! Ở nhà thay em chăm sóc cha mẹ cẩn thận nhé. Đợi em về, nhớ sinh cho em một đứa cháu trai hay cháu gái để em bế chơi đó!"
Lưu Nguyệt hôm nay lạ thường, không hề ngại ngùng, mạnh mẽ gật đầu: "Ừ, đợi chị sinh con rồi, em nhất định phải về đấy nhé!"
Tiếng còi tàu "tu tu tu" vang lên, Hạ Uyển Ương bước lên toa.
Tàu chầm chậm lăn bánh rời khỏi nhà ga. Trên sân ga chen kín người tiễn, kẻ vẫy tay tạm biệt người thân, người lặng lẽ đứng nhìn con tàu xa dần, trên gương mặt đượm vẻ bịn rịn không nỡ rời xa.
Cha mẹ Hạ và Lưu Nguyệt cũng chạy theo đoàn tàu đang tăng tốc. Ba người đưa tay ra cố níu giữ điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đứng nhìn con tàu mang theo người thân dần khuất trong làn khói mờ xa.
"Cha mẹ, chị hai! Về đi thôi! Con đến nơi sẽ viết thư về cho mọi người!" Hạ Uyển Ương đứng trước cửa sổ toa tàu, vẫy tay thật mạnh, lớn tiếng gọi. Cô biết trong lòng họ đang lo lắng, nên càng muốn trấn an hơn nữa.
Cha mẹ và chị dâu cô dừng lại, ánh mắt vẫn dõi theo chiếc tàu dần mất hút, trong lòng là muôn vàn nỗi nhớ và trăn trở khôn nguôi.
Hạ Uyển Ương gạt nước mắt, rảo bước tới toa giường nằm. Tìm đúng chỗ của mình, cô đặt gói hành lý lên giường.
Lại còn là giường dưới nữa cô mừng rỡ không thôi. Vừa định nhấc vali đặt lên giá, thì bỗng sau lưng vang lên một giọng the thé: "Này, ai nằm ở chỗ này đấy? Đổi chỗ với tôi đi, tôi lớn tuổi rồi, leo lên trên không tiện!"
Hạ Uyển Ương ngoái lại nhìn, không trả lời lấy một câu, chỉ lặng lẽ ngồi xuống giường, lấy sách ra đọc.
"Cái con bé chết tiệt kia, tôi nói mà cô không nghe à? Cha mẹ cô không dạy cô phải biết tôn trọng người lớn sao?"