Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:54
Lý Văn Trác lúc này buông tay khỏi tóc cô, khẽ kéo lại vạt áo vest sang trọng, giọng lạnh tanh:
"Bảo tôi buông tha cô? Nằm mơ đi. Di chúc của cha cô đã bị anh cô lấy đi rồi, một phần ba tài sản là phần của cô, cô chết cũng không được. Đợi tôi lấy được chỗ đó xong, mới tính là xong."
Hạ Uyển Ương bật cười khinh bỉ:
"Quả nhiên là đồ xuất thân nghèo hèn, chỉ biết bám víu vào của cải."
Lý Hiểu Tiên nhăn nhó nói:
"Ba mẹ, gọi con đến đây làm gì? Nhìn cái con đàn bà chết tiệt này có gì hay? Giao thừa không ở nhà ba người chúng ta vui vẻ còn hơn!"
Lý Văn Trác lúc này mới sực nhớ đến mục đích chính hôm nay, trừng mắt nhìn cô:
"Hạ Uyển Ương, viết thư ngay, bảo anh cô giao lại phần tài sản thuộc về cô cho tôi."
Hạ Uyển Ương chỉnh lại mái tóc rối, chui vào trong chăn lạnh, không nói lời nào.
Thái độ ấy khiến Phương Chiêu Đệ không chịu nổi nữa. Cô ta giật tung chăn ra, kéo mạnh cô dậy:
"Hạ Uyển Ương, bảo cô viết thư, cô điếc à? Cha mẹ cô chết cả rồi, cô còn cái gì để mà ngẩng đầu lên tự cao tự đại nữa hả?"
Hạ Uyển Ương vẫn nhắm mắt, im lặng không nói lời nào. Ngực Phương Chiêu Đệ phập phồng vì tức giận, cô ta quay sang hai cha con kia, gắng lấy lại vẻ dịu dàng:
"Cưng à, con ra ngoài chờ một lát, mẹ có vài lời muốn nói riêng với cô ta."
"Văn Trác, anh cũng ra ngoài đi, em có cách khiến cô ta ngoan ngoãn viết thư."
Chờ hai người rời khỏi phòng, nụ cười trên môi Phương Chiêu Đệ lập tức trở nên nham hiểm, rợn người:
"Hạ Uyển Ương, cô vẫn chưa biết chuyện này đúng không? Người cha tốt của cô không phải vì bệnh mà chết đâu. Là Lý Văn Trác, là do anh ấy bỏ thuốc độc từng chút từng chút một suốt gần mười năm để giết ông ta. Còn mẹ cô, người phụ nữ dịu dàng như tiên ấy, sau khi biết sự thật đã tức đến mức phát bệnh mà chết."
Cô ta bước tới gần hơn, nhếch môi chế nhạo:
"Vậy mà cô còn dám ngồi đây, ngẩng cao đầu cầu xin Văn Trác tha cho mình? Cô có thấy nực cười không?"
Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Hạ Uyển Ương, Phương Chiêu Đệ càng đắc ý:
"Tôi khuyên cô nên nhanh chóng viết thư đi, nếu không đến lúc Văn Trác hết kiên nhẫn, thì những người anh của cô..."
Một cảm giác hoang đường trào lên trong lòng Hạ Uyển Ương. Cô thấy mình thật nực cười, nắm trong tay mọi thứ tốt đẹp, vậy mà lại tự tay đánh mất tất cả. Không chỉ khiến cha mẹ phải chịu khổ, còn để cho cặp đôi lang sói kia sống sung sướng trong những gì vốn thuộc về cô và về anh.