Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:52
Hạ Uyển Ương cười đến chảy cả nước mắt: "Từ Kiều Kiều, cái thứ trên cổ cô là để cao thêm vài phân à? Chậc, đúng là đồ ngốc! Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ viết thư về cho cha, kể là đồng chí Từ Chính Quốc giàu nứt đố đổ vách, bao cả toa tàu tiễn con gái!"
"Được rồi, ồn ào cái gì! Mọi người đã đến đủ chưa?" Một giọng nam trầm vang lên.
Trương Hòa Bình bước tới, giọng hào sảng: "Chào mọi người, tôi là Trương Hòa Bình, đại đội trưởng đại đội Đông Phương Hồng. Chào mừng các đồng chí đến với đại đội chúng tôi! Nếu đã đủ người thì lên đường thôi!"
Từ Kiều Kiều trừng mắt nhìn Hạ Uyển Ương, ánh nhìn như ngấm độc, rồi chậm rãi trèo lên xe.
Hạ Uyển Ương liếc cô ta một cái, lạnh lùng cảnh cáo: "Không muốn giữ con mắt thì nói sớm, tôi có thể tiện tay móc giúp. Còn dám nhìn tôi kiểu đó lần nữa, cẩn thận tôi cho ăn đòn đấy!"
Chu Túc nhanh chóng nổ máy, xe máy kéo chậm rãi lăn bánh.
Hạ Uyển Ương là người lên xe sớm nên ngồi sâu bên trong. Trương Hòa Bình cũng ngồi cùng với các thanh niên trí thức, lớn giọng nói: "Từ đây về đại đội mất khoảng bốn mươi phút nếu đi bằng máy kéo. Nếu đi xe bò thì hai tiếng, xe đạp tầm một tiếng, đi bộ thì ít nhất bốn tiếng. Nhưng đừng lo, xã của chúng ta có hợp tác xã cung ứng mua bán, cơ bản có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt thường ngày. Những món lặt vặt thì có thể đổi với đội viên là được."
Từ Kiều Kiều bật thốt: "Xa thế à? Thế gửi thư với gửi đồ làm sao?"
Hạ Uyển Ương cười lạnh trong bụng: Cha cô sắp ăn đạn đồng rồi, còn mơ gửi thư gửi đồ? Gửi cho quỷ à?
Trương Hòa Bình đáp: "Trong xã có hòm thư. Còn bưu phẩm thì đội mỗi nửa tháng sẽ có một chuyến đi xã, ai muốn gửi hay nhận đồ thì theo chuyến đó đi. Mỗi người nộp năm hào hỗ trợ cho sản xuất của đội là được."
Mấy thanh niên trí thức khác đều gật đầu điều kiện như vậy cũng tạm ổn, ít nhất là tốt hơn tưởng tượng ban đầu rất nhiều.
Bốn mươi phút lắc lư trên xe, dù Hạ Uyển Ương đã lót thêm miếng đệm, mông cô vẫn tê rần. Đường quá xấu, ổ gà ổ voi đầy rẫy, xóc đến mức hai cô gái đi cùng nôn hết cả ra.
Khi đến nơi, Hạ Uyển Ương ngẩng đầu nhìn quanh. Đập vào mắt là một khu sân nhỏ được quây bằng hàng rào làm từ cành cây, đơn sơ mà mộc mạc. Cánh cổng gỗ thấp chỉ chạm tới đùi cô, trông vừa thấp bé vừa giản dị.