Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:53
Chỉ cần nghĩ đến Trương Thời Dã, cô liền cảm thấy món tiền này bỏ ra thật xứng đáng! Có cơ hội làm lại từ đầu, cô nhất định sẽ sống thật tốt cùng người con trai đã tặng mình cả một thế giới này.
Từng chiếc xe được cô dắt ra ngoài, tìm chỗ vắng vẻ rồi đưa vào không gian. Trong lòng cô như có luồng gió xuân mơn man, hạnh phúc lan tràn. Chỉ là mỗi lần thu đồ, cô đều nhẹ nhàng buông một câu: "Thu vào đi."
Khiến cho 007 ở bên trong muốn "chết máy" vì chịu không nổi cái giọng mềm oặt đó.
Đi dạo thêm một vòng, cô lại mua thêm vài xấp vải, găng tay lao động, mấy đôi giày vải kiểu quân đội và cả giày vải nhỏ, nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, liền vội vã chạy thẳng về nhà.
Về đến nơi, mẹ Hạ đã đứng trong bếp chuẩn bị bữa trưa. Uyển Ương đứng ở cửa nhìn bóng mẹ tất bật, trong lòng bỗng thấy ấm áp vô cùng thật tốt quá, còn có thể sống lại một lần nữa.
Mẹ Hạ quay đầu lại, lập tức hét lên một tiếng: "Trời đất ơi, con bé quỷ sứ, về tới nhà không nói tiếng nào, làm mẹ hết hồn!"
Hạ Uyển Ương suy nghĩ một lát, rồi kéo tay mẹ, giọng nghiêm túc: "Mẹ, mẹ vào phòng với con, con có chuyện muốn nói."
Hai mẹ con cùng vào phòng, cô cẩn thận đóng cửa, kéo rèm lại, rồi quay sang mẹ nói: "Mẹ nhắm mắt lại đi, con có điều đặc biệt cần cho mẹ xem."
Mẹ Hạ hơi nghi hoặc nhưng vẫn làm theo. Hạ Uyển Ương cầm tay mẹ, nhẹ nhàng nói: "Đi vào!"
Hai mẹ con lập tức xuất hiện trong không gian.
Mẹ Hạ từ từ mở mắt, nhìn khung cảnh trước mặt, không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng: "Đây... đây là đâu? Không phải mình còn ở nhà sao?"
Uyển Ương đưa mẹ vào phòng khách của căn biệt thự, hai người cùng ngồi xuống ghế sô pha. Cô kể lại hết mọi chuyện từ đầu đến cuối về kiếp trước, về chiếc ngọc bội, về không gian, về Trương Thời Dã... Khi nhắc đến cái tên ấy, cô vừa nói vừa khóc đến nghẹn ngào. Mẹ Hạ ngồi nghe cũng rơm rớm nước mắt. Dù bà không nhớ gì về đời trước, nhưng chỉ cần nghe con gái kể, trái tim làm mẹ đã thắt lại vì thương xót.
"Vậy... đây chính là thế giới nằm trong miếng ngọc mà đứa bé đó đã tặng con sao?"
Uyển Ương khẽ gật đầu, lau nước mắt rồi bắt đầu giải thích quy tắc sử dụng không gian cho mẹ nghe.
Mẹ Hạ vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng mừng rỡ khôn xiết. Có chỗ này, sau này con gái xuống nông thôn, ít ra bà cũng yên tâm hơn phần nào từ an toàn đến sinh hoạt đều có bảo đảm.