Chương 1

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình

Ngũ Chỉ Tiểu Miêu 23-09-2025 21:59:54

Đêm giao thừa năm 1995. ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, từng hạt tuyết to như lông ngỗng lặng lẽ phủ xuống, biến cả thế giới thành một màu trắng lạnh lẽo, đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng trong căn phòng nhỏ kia, không khí lại lạnh buốt theo một cách hoàn toàn khác. Trên chiếc giường bệnh cứng ngắc, một người phụ nữ đang nằm đó, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, không còn chút sức sống. Bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng rộng thùng thình bao lấy thân hình vốn đã gầy gò của cô, khiến cô trông càng tiều tụy. Đôi mắt vô hồn của cô lặng lẽ nhìn chằm chằm ba người đứng bên giường. "Hạ Uyển Ương, cô nhìn mình xem, bệnh đến mức này rồi mà vẫn khiến người ta thương xót không dứt được. Chậc chậc, bảo sao năm xưa có bao nhiêu đàn ông mê mẩn vì cô." Phương Chiêu Đệ dựa vào người Lý Văn Trác, ánh mắt không giấu nổi sự soi mói khi nhìn người phụ nữ yếu ớt trước mặt. Hạ Uyển Ương không buồn để mắt đến cô ta, chỉ lạnh nhạt quay sang người đàn ông bên cạnh: "Lý Văn Trác, những thứ anh muốn chẳng phải đều đã có được rồi sao? Chẳng lẽ không thể buông tha cho tôi?" Nhìn ánh mắt cô, không chút gợn sóng, không một tia cảm xúc, Lý Văn Trác bất chợt nổi giận. Hắn bước đến, túm lấy mái tóc cô, rít qua kẽ răng: "Hạ Uyển Ương, chúng ta là vợ chồng hai mươi năm, chẳng lẽ trong lòng cô chưa từng có tôi lấy một lần?" Hạ Uyển Ương khẽ cười, nụ cười vẫn xinh đẹp đến lạ lùng, dù giờ đây cô tiều tụy như bóng ma. "Lý Văn Trác, năm đó anh quỳ xuống cầu xin tôi cưới anh để được trở về thành phố, anh rõ ràng biết tôi không hề yêu anh. Hai mươi năm làm vợ chồng thì sao chứ? Anh có từng có được tôi không? Thân thể tôi, trái tim tôi, chưa từng là của anh, và mãi mãi cũng sẽ không thuộc về anh." Phương Chiêu Đệ tức đến run rẩy khi thấy người đàn ông mình yêu bị cô làm tổn thương. Cô ta giơ tay tát thẳng vào mặt Hạ Uyển Ương, cái mặt mà cô ta đã ganh ghét cả nửa đời người. "Hạ Uyển Ương, cô nghĩ cô còn tư cách gì để cao ngạo? Là cô cầu xin Văn Trác, vậy mà còn dám nói năng ngạo mạn như thế?" Hạ Uyển Ương khẽ lau vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phương Chiêu Đệ, giọng điềm tĩnh: "Phương Chiêu Đệ, người năm đó đẩy tôi xuống sông chính là cô, đúng không? Sau đó còn xúi tôi nghi ngờ Trần Thục Vân. Tôi đúng là ngu ngốc, bị cô lừa bởi thứ diễn xuất vụng về đó." "Đúng là tôi thì sao? Tôi nói cho cô biết, người tôi gọi tới để chứng kiến cảnh đó cũng là tôi sắp đặt. Không ép cô như thế, làm sao cô chịu cưới Văn Trác? Làm sao chúng tôi có thể cùng nhau quay lại thành phố được?" Phương Chiêu Đệ không giấu nổi vẻ đắc ý.